Bới tung cả tủ lên tìm được con điện thoại ghẻ, lắp tạm cái sim khuyến mại vào mình nhắn tin cho chị và mẹ "Con (em) dùng số này, có gì gọi", sau đó thay quần áo, dắt xe ra ngoài, không quên đeo khẩu trang. Vừa đặt mông lên xe, thì điện thoại kêu ầm, mẹ gọi.
- Tao dặn mày không ra khỏi nhà cơ mà?
- Sao mẹ biết? Mẹ nhìn camera ạ? (camera theo dõi nhà mình có một địa chỉ IP riêng trên mạng để khi đi xa vẫn có thể dùng laptop hoặc IP theo dõi)
- Mày không cần biết, quay lại nhà ngay. Nếu không đừng trách tao không nói trước, 30 phút nữa tao về. Rồi đi đâu thì đi.
- Nhưng...
- Muốn sống thì về nhà. Còn không tùy mày.
Mình đang định nói tiếp thì nghe tiếng cúp máy rụp một cái. Ngẩn ra một lúc mình đành gọi cho chị
- Chị ơi, mẹ nói...
- Chị biết rồi, em về nhà đi, mẹ vừa gọi cho chị.
- Chị nói với mẹ là em đi ạ?
- Không, mày từ giờ đi đâu nhớ nhìn trước nhìn sau, con mụ bán nước chè bên kia đường làm chim lợn cho mẹ đấy.
- Ôi mẹ tôi...
- Về nhà đi, đợi mẹ về rồi nói chuyện, chị ở đây.
- Vâng.
Mình lại quay xe về nhà, đứng trước cửa nhà, không quên nhìn xéo sang con mụ bán trà đá bên đường và bắt gặp mụ ấy len lén nhìn mình. Hai mắt gặp nhau, mụ ấy cụp vội mắt xuống, tay vội vàng hí hoáy bấm điện thoại. Sợ thật, từ những chuyện nhỏ nhặt thế này mới biết, có lẽ suốt mấy năm qua những gì anh chị mình làm từ lớn tới bé, có lẽ vẫn hoàn toàn nằm trong tầm nhìn của mẹ.
Mẹ nói đợi 30 phút nhưng mình đợi mãi không thấy về, lại ngủ gục ngay trên ghế salon. Trong mơ, đ** hiểu sao mình lại đang mặc bộ quần áo tù và ngồi bó gối trong góc cạnh nhà vệ sinh. Đám tù khác thì ngồi trên chia nhau chỗ đồ tiếp tế của mình (đoán thế vì thấy toàn gà quay, thịt nướng... Hoa quả, những cái mình thích ăn). Khi tiếng chuông đồng hồ điểm 8 tiếng, 8h tới, thì một ông đầu trọc ghé tai một đồng chí xăm trổ nói thầm gì đó, mình được gọi đến ngồi sát cạnh ban bệ, vẫn tư thế ngồi bó gối quen thuộc.
- Tên gì, nhà ở đâu, sao vào đây.
Mình vừa há miệng chưa kịp trả lời thì đã ăn ngay một đá vào miệng hộc máu mồm. Có tiếng chửi rủa
- Đ** mày, trưởng buồng hỏi mà dám không trả lời à?
- Em đang nói, em đang nói mà. - Mình rối rít nói, tay bịt chặt miệng.
- Nói "lày", nói "lày".
Cứ mỗi tiếng "nói lày", là một cú sút vào bụng thốn tới óc. Cho tới khi ông đầu trọc khoát tay ra lệnh dừng. Mình lồm cồm bò dậy. Nói liền một tràng.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Thần Y Trở Lại - Ngô Bình