- Chị ấy không, chỉ bảo là mẹ tốt. Hôm chị ấy về đã nhắn tin cho con ngay, chị ấy sợ không dám qua mẹ, con bảo cứ qua. Là người nhà cả, mẹ em không nghĩ gì đâu bà ấy mới dám qua. Con cũng chẳng dám kể chuyện bà Hằng, tính bà này hay suy nghĩ, rồi lại thành xa nhau ra. Giờ bà ấy tội lắm, chẳng bấu được vào đâu cả. Bố mẹ đẻ thì cho qua lại rồi nhưng vẫn không như ngày xưa, mà ông bà ấy là dân bôn-sê-vích, chẳng giúp được gì.
- Thôi, tao cũng cho nó cái chỗ qua lại, sau này nó với thằng Dũng dù vỡ, dù lành thì cũng từ nhà mình mà ra.
- Chị ấy nhắn cho con tin này từ sáng mà con suy nghĩ quá. Chẳng biết có nên nói với mẹ không.
- Nếu mày không định nói thì lần sau khâu cái mồm vào - Mẹ cười - Đừng có bô bô ra như thế.
- Đây mẹ đọc tin nhắn này.
Mẹ mình cầm máy, nheo nheo mắt, mình thấy thế cũng sán lại gần:
- Mẹ để con giúp cho.
Đoạn hội thoại trong tin nhắn chỉ vẻn vẹn có thế này:
C.Lan: "Linh, em có tin vào giấc mơ không? Có tin chị không?"
Me: "Có chuyện gì vậy chị? Em không hiểu?"
C.Lan: "Đêm qua chị mơ thấy Anh Dũng được ra, anh Bình cũng thế, chị vui quá điềm lành em ạ, Sáng sớm nay thì có tin tốt thật, rồi mấy hôm nữa chị sẽ lo cho hai anh ra, chắc chắn là thế, em yên tâm chị sẽ chịu toàn bộ chi phí, là người thân nên chẳng đáng bao nhiêu đâu, chị mừng quá"
- Sao mày không trả lời nó? - Mẹ lắc đầu.
- Con không biết trả lời thế nào, con lo lo, sau những chuyện vừa rồi, con chẳng còn tin ai nữa.
- Nên tin cái Lan, nhưng tao nói là tin những gì nó nói là đúng với suy nghĩ của nó, chứ không phải tin là mấy ngày nữa mày sẽ được đón chồng mày. Tao sợ con này ngu ngơ, sẽ có chuyện.
- Vậy con phải nhắn lại thế nào bây giờ.
- Cứ nói là "Vâng, có gì phải nói với em thế thôi".
- Vâng.
Rồi mẹ quay sang thở dài với mình - lâu lắm rồi mới thấy mẹ thở dài nặng nhọc như thế.
- Đáng lẽ, không nên để nó dính vào chuyện này, ngày xưa tao suy nghĩ cũng thật đơn giản, cứ cố tác thành cho hai đứa nó, chỗ của con bé không phải ở đây.
- Thôi dù sao chuyện cũng đã rồi mà mẹ, cũng chưa đâu vào đâu hết - mình xị mặt thương mẹ, thương chị thương cả chị Lan, lây lây tí thương sang ông Dũng nữa.
- Chị ấy nhắn lại là "em cứ yên tâm tin ở chị". - Chị mình mắt dán vào cái điện thoại đọc tin nhắn.
- Rồi, chúng mày phải chú ý đến nó, chúng mày ngu một thì nó dại mười. Bây giờ cũng đang trong thời gian chờ đợi, chẳng có việc gì làm. Bất cứ có đứa nào muốn chơi, tao sẽ chơi tới cùng.
Mẹ nói bằng một cái giọng rất đanh thép, bất giác mình nhớ tới hình ảnh mẹ gà xù lông giương cánh che chở đàn con trước diều hâu trong một quyển sách giáo khoa hồi tiểu học...