Logo
Trang chủ
Chương 110

Chương 110

Đọc to

Ba chị bước xuống, ghé vào em nói nhỏ “Con lên phòng coi chị Linh con sao!”. Em đứng dậy:
-Dạ! Cho con lên phòng chị Linh xem chị Linh thế nào ạ.
-Ừm. Lên đi Nhí.- Anh hai chị, chị hai chị toàn gọi em bằng tên ở nhà.
-Lên xem Linh sao em.- Chị hai.
-Con không phải có hẹn với bạn à? Để anh hai, chị hai lên cũng được. Hồi nãy con có hẹn mà.- Mẹ chị nói.
-Thôi. Vậy con lên đi con, hai chị em bây thân mà.- Ba chị nói, và gật đầu như kiểu kêu lên lẹ.

Vội vàng chạy lên phòng chị, lồng ngực thì siết chặt, cổ họng thì đắng, người thì run run…

Chạy đến phòng chị, vặn ổ khóa, chị khóa cửa rồi… Em nói bằng một giọng nhỏ nhẹ nhất, tình cảm nhất cho chị…

-Chị, mở cửa cho em.

Im lặng, không có tiếng trả lời.

-Chị, em V nè, mở cửa cho…

“Cụp”, chị mở cửa phòng. Nhìn chị sơ xác, đầu tóc rối bù. Em quay lại đóng cửa phòng…

-Anh khóa chốt luôn đi.

Nghe lời chị, khóa chốt lại. Quay lại, thấy chị ngồi như người mất hồn. Lại ngồi gần chị, để tay ra sau lưng chị, ôm eo chị… Chị bắt đầu khóc, khóc nức nở. Khóc ngon lành, dựa hẳn người lên em. Đầu gác lên em…

Em im lặng không biết nói gì. Biết nói gì bây giờ khi chợt thấy mình quá nhỏ bé, 19 tuổi vẫn nhìn đời bằng màu hồng. Một thằng con nít chưa hiểu đời là gì, giờ lại gặp chuyện như thế này, biết nói gì đây.

Vẫn như cách cũ. Nếu một người con gái nào đó cần được an ủi, ở bên người ấy khi người ấy đang khóc thì hãy im lặng. Nói ra nhiều, an ủi càng nhiều thì làm người ta khóc thêm thôi…

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: [Hồi ký] Những đóa hoa trong ký ức!
BÌNH LUẬN