Logo
Trang chủ
Chương 25

Chương 25

Đọc to

Về đến nhà chắc cũng tầm 7h, 8h gì đó. Về nhà là leo vô phòng ngủ luôn. Nằm xoay người qua, xoay người lại… suy nghĩ về chị, chị quá tốt với mình sao mình… sau đó ngủ luôn. Khoảng 9h45 giật mình dậy, người nóng cực kỳ, bước xuống nhà oể oải, thấy mấy thằng cu đánh bài la um sùm, tính ra chửi thì ra thằng cháu mình với mấy thằng bạn. Chả muốn nói, đi lấy thuốc uống. Bỏ thuốc chị lại, em lấy thuốc ở nhà. Loại Panadon viên sủi ấy, loại ấy uống để không buồn ngủ. Mẹ la um sùm vài câu rồi lại thôi. Ba thì không nói gì cả, chắc cũng lớn rồi, tự biết liệu, nên không thèm la nữa, dù là con một @@.

Update tình hình bệnh hoạn lên FB, vài đứa hỏi thăm, còn lại toàn tám cái gì đâu không. Ngồi nhà, ăn, uống thuốc, lên hóng các thím rồi lại ngủ cả ngày.

Bệnh tình như thế mà chẳng ai hỏi thăm gì cả, hỏi thăm cũng chỉ là qua loa cho có thôi, thấy phát nản. Có mỗi chị là nhắn tin, hỏi thăm liên tục. Nào là:

“Anh khỏe chưa?”

“Ở nhà đừng đi chơi đó”

“Đi chơi cho lắm, mốt đi nữa đi, rồi qua nhà tôi”

“Thèm ăn gì không em mua cho…”

Dù chiều đó bớt nhiều rồi, nhưng chị làm như mình sắp chết không bằng. Nhưng lời hỏi thăm, tin nhắn của chị càng làm em đau hơn. Đau thắt tim luôn đấy, em không đùa đâu. Có thể em trẻ trâu thật, nhưng cũng là con người chứ… Ngoài ba mẹ ra, hiện tại chỉ có chị quan tâm em nhất. Cũng hối hận thật chứ chẳng chơi, bữa đó chở chị đi chắc được ôm ấm hơn tí thì sẽ không bệnh hoạn như giờ. Haizzz

Bệnh tình hết, nhưng vẫn nằm ở nhà. Một phần vì sợ ba mẹ la vì đi chơi bệnh mà còn cố đi nữa, một phần là muốn yên tĩnh để suy nghĩ lại mọi việc đã xảy ra thời gian qua. Thật sự là lúc hóng comment các thím, các mấy thím comment là bảo em dừng lại, cuộc tình sẽ chẳng đi đến đâu. Điều đó làm em hoang mang thật sự, các thím ít có biết, như em nói lúc trước, tất cả các comment của các thím em đều đọc đi đọc lại ít nhất là 4 lần và có thể là nhớ tên từng thím luôn. Những comment của các thím em đều đọc rất kỹ và ít nhiều có ảnh hưởng đến em. Vì trên đây có nhiều thím lớn tuổi hơn em, chắc chắn là hiểu đời như thế nào. Nên cũng rất đáng quan tâm. Một người sinh năm 88 và một người 94, một người đi làm và một người là sinh viên, một người từng trải và một thằng trẻ trâu… một cái gì đó quá khác biệt, nếu không nói là đối nghịch nhau.

Thứ 4 còn bệnh nên nghỉ học ở nhà luôn, nghỉ thứ 4, đến chiều thứ 5 lại đi học. Để sáng thứ 6 có tiết vào ký tên kết thúc môn rồi về. Mấy chuyện đấy thì không có chuyện con bé dễ thương nhất lớp lại bắt chuyện nói chuyện. Con bé này ai xin số điện thoại cũng không cho, không nói chuyện với ai…. Tự nhiên bữa em lại đưa điện thoại nó bấm số nó bấm vô luôn @@, nay chụp hình đứng gần em, tí về lại gần bắt chuyện… không hiểu sao luôn.

Học xong là về nhà luôn, không đi chơi bời gì cả. Toàn ở nhà, sáng thứ 7 nhắn tin cho chị:

-Chiều anh sang chở đi chơi nhé!

-Hết bệnh chưa mà đi hả?

-Hôm qua đi học rồi. Hết bệnh rồi nhé. Chiều anh qua ha.

-Ừm. Chiều mấy giờ anh ghé.

-Khoảng 7h đó.

-Ừm. Em đang họp. Tí em nhắn cho.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Họ nhà em bị vong ám
BÌNH LUẬN