Thật ra là mẹ có gọi mình gì đâu. Chỉ là muốn không làm phiền chị thôi. Ai ngờ đâu lại tiếp tục làm phiền chị nữa. Chị mà nói vậy thì mình hết chối. Chị vội chạy ra mở cửa, mình dắt xe mình ra, rồi dắt xe chị ra, chị đóng cửa lại.
- Thuốc nè. Về nhà uống. Còn 2 liều, mỗi lần uống mỗi thứ 1 viên. Viên to kia ngâm, nhớ là ăn xong rồi uống. Để xót ruột.
- Ừm.
- Nhớ không đó?
- Làm như anh con nít không bằng.
- Ừ. Anh thì lớn lắm.
Hai người lên xe, chạy ngang nhau, nhưng không nói với nhau lời nào. Gần tới nhà…
-Em về đi tới nhà anh rồi, em về cẩn thận nha, anh về trước…
-Ừm. Về nhà đừng đi chơi đó. Anh quẹo vào nhà đi rồi em quay đầu…
Chị chạy chậm lại, mình chạy nhanh lên tý. Mình quẹo vào quán, nhìn chị, chị khẽ cười rồi quay đầu xe chạy về…
P/s: Chap nào em đã cách xưng hô cho dễ viết. Các thím thông cảm. Chap này em rất chú ý lỗi chính tả, nhưng chắc vẫn còn sai sót, các thím cứ góp ý. Lý do em viết Chap 3 lần trước, dù nó không dính nhiều đến truyện và biết là gạch đá nhiều nhưng em vẫn viết, vì đó là bàn đạp cho chap này. Các thím đặt trường hợp như em, các thím sẽ thấy nó “Đau” như thế nào.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Thánh Khư [Dịch]