Hôm ấy, em quyết gặp cho được Hồ Ly, lại một lần nữa em đứng dưới nhà nó, đợi đến 2h sáng.
Em đang gật gù thì nghe tiếng cửa mở.
Hồ Ly xuất hiện.
- T! Thầy xin lỗi…
Nó bật khóc, chạy đến ôm lấy em
- Hu hu! Em nhớ thầy lắm! Em nhớ thầy lắm!
Em nghe mà lòng như thắt lại.
Nó ôm em chặt lắm, nước mắt giàn giụa.
Em nhẹ nhàng đẩy nó ra.
Đôi mắt to tròn long lanh lấm lem nước mắt nhìn em tha thiết, em hít một hơi thật sâu.
- T à! Thầy có chuyện muốn nói với em…
- Hức hức!
Em thực sự không muốn làm nó đau lòng, nhưng vì Lacoste, em cắn răng mà nói:
- T à! Thầy quý em lắm.
- Em cũng yêu thầy lắm! hức hức
Em nghẹn ngào, ráng nuốt nước mắt vào trong…