Em thầm nghĩ trong thời gian tiếp theo, em sẽ vừa học vừa làm để nuôi vợ con và nuôi tương lai của mình. Bố mẹ sẽ là chỗ dựa để em vượt qua những khó khăn trong cuộc sống, chỉ khi nào thực sự bế tắc thôi, em cũng không muốn làm phiền bố mẹ nhiều…
Em cười thầm, không ngờ số mình lại éo le đến vậy, vừa mới hai mươi mấy tuổi đầu đã phải lo toan đến cuộc sống gia đình.
Rồi thì đến 6h chiều, như thường lệ em sẽ chở Hồ Ly đi tập chung, Lacoste thì cứ nghĩ em với Hồ Ly là thầy trò thôi nên cũng không ghen tuông gì chuyện em cùng Hồ Ly đi tập.
- T, nhanh lên!
Em hối nó
- Biết ròi!
Nó trả lời cọc lóc, bước ra lề mề, không giống như mọi hôm, nhí nhảnh, hấp tấp. Rồi nó lên 67 huyền thoại, em phóng xe đến võ đường. Trên xe nó cũng chẳng thèm ôm em như mọi khi.
- Sao hôm nay thầy chở chị B.N đi làm vậy?
Em biết ngay mà
- À..ờ…thì nhà chị B.N gần nhà thầy, tiện thể chở luôn, thầy thấy nó đạp xe đi làm cực quá cũng tội nghiệp.
- Tội nghiệp, tội nghiệp! thích bả chứ gì!
Nó bắt đầu to tiếng, em hơi bối rối, sợ nó làm mình làm mẫy trên xe, em nói cho qua.
- Có đâu! Thuận đường thôi mà.
- Thầy không được chở bả nữa! em không thích!
- Rồi rồi!
Nói chiều nó một chút cho yên. Rồi cũng đến võ đường, hôm ấy nó đánh em đau lắm, em có thể cảm nhận được sự giận dỗi của nó qua những cú đấm. Rồi thì đến 8h, sợ Lacoste chờ lâu nên hối nó về:
- Nhanh lên em!
- Làm gì mà hối dữ vậy!
- Thì tập mệt, về sớm nghỉ ngơi chứ em!
Nó không nói gì, hầm hầm bước ra trước em.
Trên chiếc 67 huyền thoại, em cùng Hồ Ly vi vu trên đường:
- Thầy, tấp vô lề uống nước mía đi!
Thường ngày em với nó vẫn hay vào uống nước mía, trò chuyện với nhau. Nhưng hôm nay Lacoste đang đợi em ở quán, em đành từ chối:
- Thôi, hôm nay thầy có công chuyện, mình về sớm đi em!
Nó không nói gì, em chạy qua quán nước mía thẳng về hướng nhà nó.