Ông nội im lặng một chút rồi nói:
- Đúng là trước kia nhà mình có một người con gái tên P. Và P đó là con gái của ông cố mấy đứa, tức là em gái của nội. Nó chỉ nhỏ hơn nội có một tuổi thôi. Nó là một đứa con gái đẹp. Tuổi mười sáu trăng tròn, trong xóm bao nhiêu thằng tối về suy tư, trồng cây si nó. Nhưng mà ông trời ổng ác quá. Con bé đẹp đến thế mà lại mắc một chứng bệnh: nó không biết nói! Tuy ông cố mấy đứa rất thương nó, nhưng lúc nào ánh mắt nó cũng thoáng nét buồn buồn. Cho dù bao chàng trai vây quanh, nó vẫn chẳng thèm để ý đến một ai. Cho đến một hôm...
Nội thoáng ngập ngừng, nước mắt lưng tròng, ánh mắt toát lên vẻ buồn rười rượi. Nội tiếp lời:
- Cho đến một hôm, hôm đó là sinh nhật tròn mười tám tuổi của con P. Không biết là mấy giờ, nội chỉ nhớ lúc đó là buổi tối. Nội đang nằm ngủ thì nghe cả nhà lục đục dậy. Nội cũng ngồi dậy, thấy con P nó mặc bộ đồ mà nó thích nhất. Nó đứng trước mặt mọi người, miệng bắt đầu nói: :ooh: "Mọi người hãy theo con." Cả nhà vừa mừng vừa lo. Tại sao suốt thời gian qua con P nó không hề mở miệng nói một lời, bây giờ bắt đầu nói thì lại đêm hôm khuya khoắt nói một câu lạ tai thế kia? Nghĩ là thế nhưng mọi người cũng đi theo con P. Ra đến bờ sông, miệng nó lại dõng dạc: "Công ơn sinh dưỡng mười tám năm nay dưỡng dục, con xin công nhận, nhưng bây giờ con phải thực hiện trách nhiệm với công ơn sinh thành. Xin ba mẹ nhận của con ba lạy." Rồi con bé cuối xuống lạy ông cố với bà cố mấy đứa ba lạy, rồi nó trầm mình xuống sông. Nội sững sờ từ đầu đến cuối, chỉ khi nghe tiếng cố mấy đứa hét lên, nội mới cùng với ông nội bốn (tức là em của nội thằng D) lao xuống mong cứu được con bé. Nhưng thoáng cái con bé đã chìm đâu mất tăm. Nội và nội bốn lặn đến trời gần sáng không thấy con bé đâu cả, đành bỏ về. Hôm đó, bà cố mấy đứa cứ như người mất hồn, cứ ngồi thẩn thờ. Còn ông cố thì cứ ngồi thở dài. Suốt hôm đó cả nhà không cơm nước gì cả, cũng không nói với nhau tiếng nào. Bỗng hôm sau, cố mấy đứa gọi cả nhà lại. Bỗng cố mấy đứa nói: "Từ nay nhà mình không được cho con cháu đời sau biết chuyện con P. Cả nhà chỉ cần biết thế là được, không cần hỏi nhiều. Nếu có ai hỏi con P thì cứ nói nó tên L và bị chết từ nhỏ là được." Vì thế nên sau này từ đời ba mấy đứa trở đi không ai biết chuyện này...
Kể đến đây, nước mắt nội bắt đầu lăn dài. Em ra dấu cho ba đứa kia. Thằng D với thằng Q nói với nội:
- Thôi nội nằm nghỉ đi nội. Tụi con đi đây chút.
Bây giờ cũng còn khá sớm. Tụi em mắc bốn cái võng ở ngoài vườn cây, nằm chắp vá những mảnh ghép lại. Sự việc cũng lờ mờ hiện lên.
- Vậy là hôm bữa, trong giấc mơ của tao, người trung niên vào sau chính là ông cố của thằng D và thằng Q. Còn thằng dâm tặc là em của ổng. Và đứa bé kia chính là bà nội ba của hai thằng bây. Nhưng tao chắc chắn chính hồn ma của người con gái bị hiếp-giết kia đã trở về ám dòng họ tụi bây. Nhưng tại sao từ trước đến giờ chưa có gì xảy ra?
Suy nghĩ nhiều khiến đầu óc em bắt đầu mệt mỏi. Gió từ sông lùa lên thổi hiu hiu dần đưa em vào giấc ngủ. Và lần này, ông lão trên chuyến xe bắt đầu trở lại, mang theo những sự thật chưa ai được biết.