Logo
Trang chủ
Chương 41

Chương 41

Đọc to

Liếc qua đồng hồ đã 9h30 sáng. Quay qua thấy bé H vẫn còn ngủ trong lòng em. Thằng T và con L cũng còn ôm nhau ngủ ngon lành. Khẽ khều bé L và bé H dậy, em ra dấu im lặng rồi đi vòng qua bên thằng T. Dồn hết sức mạnh vào bàn chân, em tung cước vào @ss nó một phát...

Bốp!!!!~ Một tiếng động giòn giã bật lên. Thằng cu cậu giật nảy mình mém són đái, miệng lắp bắp "đừng giết tui, đừng giết tui" nhìn hài éo đỡ được. Hai cô nương cứ đứng nhìn rồi bụm miệng cười. Khà khà, tao trả thù vụ hôm qua úp sọt tao :gach: Sau khi bốn đứa làm xong thủ tục đầu tiên trong ngày thì tập trung ở phòng khách. Bé H bảo bận công việc đột xuất trong SG nên xin phép cô Hoa và ông Hai về sớm hơn dự tính. Cô Hoa và ông Hai cũng không thắc mắc nhiều, mặt còn điềm tĩnh nữa là khác. Em hơi lạ vì thái độ của hai người này, nhưng đó chỉ là suy nghĩ mơ hồ rồi thoáng qua nhanh. Bé L móc điện thoại gọi cho mấy hãng xe kiếm mướn một chiếc để về SG. Một hãng, hai hãng, n hãng... Không hãng nào còn xe là sao nhỉ. Chật vật mãi đến hãng cuối cùng cũng có được một chiếc 7 chỗ. Em và thằng T chuẩn bị soạn hết đồ đạc chất ra ngoài để xe tới thì chất lên xe luôn cho tiện.

Bỗng gió và mây giông từ đâu kéo đến thổi vù vù, em đứng mà muốn xiêu muốn vẹo thiếu điều bay mẹ theo gió. Thấy không ổn em rút vào trong nhà đứng. 15 phút sau thì xe cũng đến. Vội chất đồ lên xe sợ trời mưa lại khổ. Chật vật một lát thì mấy cái vali to tướng của mấy nàng cũng yên vị trên xe. Bốn đứa leo lên xe theo vị trí cũ: em ngồi với bé H, thằng cu T ngồi với bé L. Em quay vào nhìn căn biệt thự lần cuối như lời chào tạm biệt. Nhưng sự đời éo ai ngờ. Đề máy năm lần bảy lượt xe nó éo nổ máy. Bác tài nhảy xuống xe để kiểm tra, tụi em cũng xuống theo đứng coi cho có vậy chứ biết gì đâu. Cuối cùng bác tài lắc đầu ngao ngán, bảo tụi em lấy đồ xuống. Tụi em mặt đứa nào đứa nấy ngu ngu biết éo gì đâu. Cũng nghe lời bác tài chất đồ xuống rồi bác ấy gọi xe đến kéo đi.

- Ơ thế là không có xe về à? - thằng T hỏi vu vơ.

Kí đầu nó cái cóc xong em tiếp:

- Não mày không có màu xám à. Đương nhiên là thế rồi. Bây giờ xe đi ra bến xe còn không có nữa chứ huống hồ gì là xe đi SG. Cả đám thất thểu thì bỗng...

Rầm! Thiên lôi nhá cho một cú tóe cả lửa. Bốn đứa sợ quá vác đồ chạy vào nhà... Được một lúc thì trời đổ mưa. Cơn mưa phải nói là lớn khủng khiếp. Cô Hoa khi nãy đi chợ thì bị mắc mưa rồi. Ông già Hai thì đang rúc trong phòng đọc sách. Còn bốn đứa em ở ngoài, thôi thì lôi cơ số bánh kẹo, mấy bịch khô bò, trái cây trong tủ lạnh và chục lon bia ra nhậu để giết thời gian. Em chạy lên lầu để lấy cái mền thì thấy một bóng người đứng từ bên dưới nhìn em qua cái cửa sổ. Thoáng khẽ giật mình, tại sao bên ngoài trời mưa to đến thế mà lại có người đứng bên dưới. Trời mưa quá lớn, nước trắng xóa làm cho em không tài nào thấy rõ được người đó. Đi đến cửa phòng thì... Quái! Em nhớ rõ ràng khi nãy đã đóng cửa rồi mà. Em chắc chắn nhớ rất rõ vì khi nãy em và thằng T lên bưng cái vali cuối cùng thì em còn bảo nó đặt xuống quay người lại đóng cửa. Vậy tại sao bây giờ cửa lại mở. Vào kiểm tra thì em thấy một số thứ hình như bị lục lọi. Ví dụ như cây đèn ngủ để ở giữa bàn thì bị kéo lệch qua một bên, mấy ngăn tủ hôm qua đóng chặt thì hôm nay đóng không vô hết v.v.... Em móc điện thoại ra gọi cho thằng T, bảo nó lên phòng gấp. Sau khi hai thằng xác nhận là đã có người vào phòng này ngay sau khi hai đứa đi ra. Đi xuống phòng khách, em gọi hai đứa con gái lại và kể cho chúng nó biết. Bốn đứa mới bắt đầu loại trừ. Có ba trường hợp:

1. Là ông cụ Hai đã vào phòng tụi em.
2. Là cô Hoa.
3. Còn một người hoặc hơn sống trong nhà này nhưng không cho tụi em biết

Nhưng tại sao họ lại vào phòng này? Họ vào với mục đích gì?
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Khủng Bố Sống Lại (Dịch)
Quay lại truyện Chuyến đi kinh hoàng
BÌNH LUẬN