Logo
Trang chủ
Chương 5

Chương 5

Đọc to

Choàng mở mắt, bóng tên trung niên dần dần hiện ra. Tên đốn mạt đã xong mục đích, cố gắng lắm em mới ráng ngồi dậy được, nhưng bỗng se lòng lại, người mẹ trẻ đã tắt thở. Đúng là hồng nhan bạc phận. Bỗng tiếng oe oe làm cắt ngang dòng suy nghĩ của em. Tên khốn nạn bắt đầu bế đứa bé lên. Cố gắng gượng từng bước theo hắn, cảm giác té đập đầu vào cạnh bàn vẫn còn. Ra đến chiếc ao sau nhà, hắn toan quăng đứa bé xuống nước thì một bàn tay chặn hắn lại. Cố gắng nheo mắt nhìn cho rõ thì đây cũng là một người trung niên, nhưng nhìn mặt có vẻ chất phác và phúc hậu hơn tên khi nãy. Hình như người trung niên mới xuất hiện cản tên dâm tà kia lại. Loáng thoáng trong câu chuyện, em nghe chữ được chữ không thì hình như người mới xuất hiện là anh của tên đốn mạt kia và hình như đang cản hành động của hắn. Rồi hình như tên dâm tà lên tiếng, câu này hắn nói to nên em khá rõ:

- Anh có gan thì anh nuôi đi, tui không dám nuôi đâu. Con *ỉ mẹ nó đã nguyền rồi đó, nuôi đi rồi mang họa! - Tên dâm tặc lên tiếng.

- Nhưng nó chỉ là đứa con nít, làm gì nên tội đâu. Em làm tội tày trời như thế còn chưa thỏa mãn hay sao?

- Thôi thì tùy anh. Anh nuôi nó thì từ nay không anh em gì cả.

- Tùy chú thôi, anh thì quyết định như thế rồi.

Rồi người trung niên kia nhìn đứa bé trìu mến, rồi cất tiếng:

- Từ nay con sẽ tên là P, là con gái của cha. Cha sẽ ráng giúp con không biết cái quá khứ đầy đau thương này.

Bỗng có tiếng gọi tên em, rõ dần. Mở mắt ra, thì ra xe đã tới bến. Gọi ba chiếc xe ôm chở ba thằng về nhà thằng Duy. Mới đầu thằng Duy tính gọi người nhà ra chở, nhưng em cản lại, sợ ở nhà có việc bận lại mất công, gọi xe ôm cũng không bao tiền. Nhưng không về nhà chính của thằng Duy mà ra căn nhà ở trong vườn trái cây của nhà nó. Nghe đâu mấy ngày nay nhà nó có chuyện nên bà con đang tụ về nhà chính, không có chỗ ở. Dù sao thì ở ngoài vườn cũng mát, với lại hứng lên nhậu thì cũng không bị ánh mắt dòm ngó của obz nó. Vào rửa vội cái mặt cho nó tỉnh táo. Dù người vẫn còn lừ đừ vì chuyến đi hôm qua lúc ngủ được lúc không nên đuối. Nhưng không lẽ bây giờ đi ngủ thì còn đâu là chuyến đi chơi như dự định. Đang suy nghĩ xem đi đâu trước thì thằng Duy lên tiếng cắt ngang:

- Tụi bây coi ăn uống gì rồi qua bệnh viện gặp thằng Hải với tao, sáng giờ nó tỉnh thuốc lại gọi tên tao nữa. Không biết có chuyện gì không. Cô Ba đang hối tao quá nè.

Ba thằng ra quán hủ tiếu đầu ngõ ăn vội rồi qua bệnh viện. Thằng Hải nằm bệnh viện huyện nên CSVC không được đầy đủ cho lắm, nhưng cũng không đến nỗi thiếu thốn. Đúng là bệnh viện lúc nào cũng làm cho người ta có cảm giác rợn người khi bước vào. Bệnh viện này nghe thằng Duy kể là được xây dựng trong chiến tranh, rất nhiều người lính đã trút hơi thở cuối cùng tại đây. Do được xây dựng đã lâu nên những cây cảnh lâu năm tỏa bóng rậm. Đặc biệt là hai cây sứ trước cổng bệnh viện. 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Bí Ẩn: Thành Cổ Tinh Tuyệt - Ma Thổi Đèn
Quay lại truyện Chuyến đi kinh hoàng
BÌNH LUẬN