Logo
Trang chủ
Chương 3

Chương 3

Đọc to

Đoạn Miêu Tinh vừa nói xong thì kị đứng dậy lấy ở dưới tấm kệ dưới bàn thờ 1 lá sớ màu xanh có hình Mãnh Long Giáng Sơn Bát Lư Hương rồi lấy bút như của ông đồ viết chữ như chữ Hán hay Trung Quốc lên rồi đặt lên cái đĩa sứ trước Ngũ Đại Bát Nhang và châm hương khấn, trong thời gian kị khấn Miêu Tinh nhìn theo với 2 con ngươi đã hiện lên từng đường gân đỏ đã lên đến mức đỉnh điểm của sự cam thù còn bà mẹ vẫn thút thít khóc trước sự an ủi của những người xung quanh. Không khí căng thẳng và huyền bí trong điện dường như cứ thế trôi qua chậm rải thì kị tôi rùng mình lên và quay mặt lại nhìn Miêu Tinh dường như có 1 thế lực nào đó đã nhập vào kị khác lắm toàn thân cụ như có 1 cái gì đó toát lên mà người khác đủ hiểu là có người nhập còn ai nhập thì không biết.

Kị cất tiếng lên thì ôi thôi giọng tự nhiên danh thép lại và to như sấm nói: "Miêu Tinh! ta cho ngươi suy nghĩ kĩ lại trước khi ta hành sự"

Miêu Tinh tự nhiên người run lên bần bật nét sợ sệt hiện rõ ra khuôn mặt của cô gái mà Miêu Tinh đang chiếm cất giọng sợ sệt: "Thái Bạch Lão! con xin con xin hic, con biết con đã sai nhưng con hận hắn lắm con người thật là tệ bạc sao Ngài không để con giết hắn đi cho rồi"

Kị (giờ này là ông Thái Bạch): "Ngươi thật là hồ đồ chuyện quá khứ đã là quá khứ, thù kiếp trước đã ở lại kiếp trước cớ sao ngươi sắp trồng cây đến ngày hái quả mà ngươi chỉ vì 1 chút dục tâm vương vấn mà lại đánh mất việc lớn thế, cho dù hắn và ngươi có thù nhưng kiếp này hắn đã không còn là hắn và đã bị Diêm Vương cho đầu thai làm kiếp nữ con nhà nông!"

Miêu Tinh giọng vẫn bực tức nói: "các Ngài ỷ các Ngài là Quan To trên Trời mà việc gì các Ngài cũng xen vào được là sao??? con có thù con phải trả cớ sao thù kiếp trước chưa trả được thì kiếp này lại không trả à???? tại sao chỉ có người cõi Dương hãm hại được người cõi Âm bằng việc yểm bùa rồi trục vong thậm chí đánh tan hồn phách không cho đầu thai mà cớ sao người Âm không được trả thù lại và cứ hễ định trả thù là các thầy bùa có bề trên đỡ đã giúp người Dương rồi thế đạo lý nhân thường ở đâuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu????? vừa nói Miêu Tinh vừa thút thít khóc

Kị chậm rãi nói nhưng giọng điệu vẫn đầy đanh thép: "Đạo lý nhân quả không phải 1 sớm 1 chiều 1 kiếp Ngươi có hiểu không mà nếu sử kiếp trước người con trai kia đeo nhân thì đâu phải là ở kiếp ấy hay kiếp sau đã được ăn quả đâu nhưng không phải là không có mà do nghiệp cậu ta chưa đến lúc nào ngươi có hiểu???? Phật dậy '' Tâm Bất Biến Giữa Dòng Đời Đầy Biến '' mà có lẽ ngươi tu 200 năm vẫn chưa ngộ ra ắt hẳn ngươi cũng chưa đến ngày hái quả âu cũng là cái nghiệp này coi như ta sẽ giải duyên nghiệp giữa 2 ngươi"

Miêu Tinh nghe xong như người qua cơn mê chợt khuôn mặt có chút sắc thái vội cất tiếng: "Con hiểu rồi Thái Bạch Lão nay con xin vâng lời!"

Kị: "tốt lắm ta sẽ thu nhận ngươi làm đồ đệ để đi theo ta nghe Phật dạy mỗi ngày mong sao ngươi sớm thoát khỏi vương vấn bụi trần", nói đoạn cả Kị rùng mình rồi lại trở lại trạng thái cũ

Còn về phần cô gái sau khi Miêu Tinh thăng thì cô gái thiếp đi luôn trước sự vui mừng của mẹ cô ta và mọi người

Kị đưa tờ sớ đã thắp xong cho bà mẹ và nói: "Bà vái đi rồi mang ra kia hóa rồi lấy tro mang về sắc với ít nước sôi ngày uống 2 lần trong vòng 2 hôm là cô gái sẽ nôn ra 1 bãi đờm đen sì tanh tưởi là hết"

Bà mẹ cám ơn rối rít rồi có ý biếu tiền nhưng Kị không nhận và bảo kị làm phước cho đời sau nên không lấy tiền ai bao giờ
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Yêu Người IQ Cao
Quay lại truyện Chuyện nhà ngoại tôi
BÌNH LUẬN