Tức quá mình quăng cục đá bay vô đấm đá nó túi bụi, tụi kia thì chạy đâu thoát được 1, 2 thằng, mấy thằng còn lại thì đang bị chém, đang bị đánh tới tấp, bên anh B kéo lên rất đông.
Anh B kêu lên ngừng, buông tụi nó ra tụi nó chạy tứ tung, anh B kéo mình với B nhóc kêu chạy ra lấy xe về nhanh, đứng đây lâu, CA xuống là mệt.
Nhưng mình vẫn còn tức, tức lắm, chụp cây mã tấu trên tay anh T mình xả nó vô lưng 1 nhát, thằng L đó mấy bác. Xong tất cả kéo ra lấy xe. Anh B có vẻ giận lắm, ra xe thì thấy... bé T đứng đó đang khóc, mình đang tức điên nhưng thấy em khóc, lòng cũng chùn xuống, tính lại chỗ bé thì anh B kéo mình lên xe chở về quận 4.
Về tới quận 4 anh kêu mình về nhà, có gì thì gọi cho ảnh. Ảnh đang lo dính tới CA, vì lúc đi ra lấy xe, dân bu coi đông nghẹt, làm loạn cả khu đó lên mà.
Qua 2, 3 ngày sau bé có nhắn tin có gọi nhưng mình nghe lời dặn anh B, không ra khỏi nhà. Rồi mấy hôm sau nữa, anh B xuống nhà, lên phòng mình.
Hai anh em ngồi nói chuyện, anh chửi mình quá trời, ảnh nói mình với B nhóc ngu quá, nếu hôm đó, bé T không tình cờ đi ngang qua thấy mình với B nhóc với đám bạn B nhóc tụ tập thì đã không gọi cho anh B kể hết mọi việc, và anh sẽ không biết.
Anh B nói ảnh cũng đã theo dõi tụi kia sau vụ đó, thằng L nghỉ học chưa đi học lại, chưa nghe nói gì tới CA hỏi thăm. Cũng mừng...
Rồi mọi chuyện lắng xuống, hôm đó bé gọi và mình đi chơi với bé. Bé nói thằng L vẫn còn nghỉ học, nhưng đa số bé trách mình rất nhiều, và trách bé đã làm mọi chuyện đi xa hơn ban đầu, mình chỉ cười trừ...
Qua lần đó, mình cảm giác bé có tình cảm với mình nhiều hơn, 2 đứa không còn diễn kịch nữa mà thật hơn, tuy chưa nói nhưng cứ như là tình nhân, ngày nào cũng đi chơi, cũng nhắn tin tới khuya, có 1 tối mình nấu cháo điện thoại với bé từ 10 giờ tới gần 5 giờ sáng, 2 đứa bla bla đủ chuyện. Tháng ngày đó đối với mình rất vui, nhưng quá ngắn, mình không biết được mình sắp rời xa bé, chỉ có bé biết.
Bé cố tình giấu mình, vì bé không muốn mình buồn hay còn lý do nào khác. Mỗi lần nhắc tới bé, mình lại đau, những ký ức với bé ngày nào lại về. Tuy ngắn và không trọn vẹn nhưng có thể xem như mối tình đầu... haiza. Cứ mỗi lần có cảm giác như vậy là mở bài Tôi Không Tin - ƯHP nghe lại, lại thấy biết bao kỷ niệm.
Có thể mình may mắn gặp được anh B, gặp tất cả anh em trong nhóm và cả bé nữa, nhưng sao những người mình yêu quý cứ rời xa mình, duyên số và số phận cả thôi...
Phần tiếp này đáng lẽ mình không muốn viết ra, vì nhiều lý do nhưng đã lỡ viết thì viết cho trót, do cũng có mấy bạn pm mình kêu viết tiếp thôi thì viết luôn.
Hôm cuối cùng mình gặp bé T mình không biết gì hết, vẫn cứ nghĩ đi chơi bình thường như mọi khi. Bé ra khỏi nhà, diện bộ đồ bó sát, nhìn sexy lắm, khác hẳn vẻ hàng ngày dịu dàng, kệ, mình không để ý. 2 đứa vòng vòng bát phố, đi ăn... cứ như mọi lần đi chơi. 1 lúc thì bé rủ đi nhậu.
Lạ thật, mình biết tính bé có đi nhậu đâu, họa may có đi cũng toàn là ăn, dùng sỉ diệt mồi mà. Thôi cũng chiều bé, 2 đứa đi nhậu, ra quán 30 các bác à.
Ra quán bé uống dữ lắm, toàn 50-100 với em. Nhưng bé buồn buồn, nhậu được 1 chút hơn nửa két ken, bé nói kiếm chỗ nào yên tĩnh nhậu tiếp, ở đây ồn ào bé không thích. Mua 1 hộp mồi, thêm 10 lon Ken, lót tót chở bé qua quận 7, ngay khúc bệnh viện Việt Pháp, 2 đứa trải áo mưa ngồi.
Mẹ bà, nhìn qua nhìn lại toàn tình nhân tâm sự, còn em với bé như 2 bợm nhậu, bày bia bọt đồ ăn ra nhậu tiếp. Lúc này có lẽ hơi men đã thấm, bé nói nhiều lắm, chả chuyện gì ra chuyện gì. Nhìn đồng hồ đã hơn 11 giờ, mình nói thôi về để ba mẹ bé la, bé nói hôm nay đi mấy giờ về cũng được, xin mama với papa rồi. Sướng....
Chợt bé hỏi: