Em ấy: Lại lắc lắc cái đầu.
Em: "Anh là em anh B, hôm bữa có gặp em rồi đó." (Lúc nãy mà liều chạy lên bắt chuyện chắc trốn không kịp.)
Em ấy: "À à, thôi mình về nha anh." (Chắc không nhớ rồi.)
Hai đứa tình tang chạy về, đi song song, tính em hơi nhát gái, chạy từ đường đôi ra tới gần cầu Kênh Tẻ mà hai đứa vẫn không nói gì, cứ chạy và chạy. Qua đến hết cầu Kênh Tẻ em ấy rẽ vào đường 14 và nói:
Em ấy: "Gần nhà em rồi, cám ơn anh nhiều nha!"
Em: "Ừ không có gì đâu em."
Em ấy: "À cho em hỏi anh cái này với."
Em: "Gì vậy em?"
Em ấy: "Em là em gái anh hồi nào vậy!"
Mình ú ớ cười cười thì em ấy cười lại, một nụ cười tươi đến giờ vẫn còn nhớ như in, rồi em trả số và chạy đi, mình quẹo trái đi ra đường Hoàng Diệu. Vừa đi vừa tự trách mình, nhát quá không làm gì được, hỏi cái tên cũng không dám, haiza coi như có duyên gặp lại. Nhưng nghĩ lại thì thấy dù sao hôm nay cũng đã để lại ấn tượng cho em dù ít nhiều.
Đêm đó về nằm suy tư đủ thứ, lần đầu tiên biết cái cảm giác tương tư các bác à, trong đầu tưởng tượng mọi thứ về em ấy, nghĩ tới cái cảnh chở em bát phố rồi cafe kem mà sướng cả người. Nhưng thực tại bây giờ là vẫn chưa biết bất kỳ gì về info em ấy, tới cái tên còn chưa biết, haizaaa, mình nghĩ hơi quá rồi. Thế là miên man chìm vào giấc ngủ.
Mấy ngày sau, lại một mình ra công viên 23-9, chạy xe lên lề, ngồi xuống một băng ghế đá, lại ngồi hút điếu thuốc kèm ly cafe xách theo. Cứ thế mắt bâng quơ nhìn dòng xe chạy, Sài Gòn đêm đẹp quá, đèn đuốc sáng chói, đủ màu đủ kiểu. Đang để suy nghĩ trôi theo dòng xe, thì bất thình lình một ly trà sữa chìa ra trước mặt và giọng nói của một đứa con gái. "Trà sữa trân châu đi anh."
Mẹ, tới trà sữa mà cũng đi bán dạo được sao ta. Không thèm ngoái đầu lên dòm và nói: "Không mua đâu em." "Đâu có kêu mua, mời anh hai uống mà."
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Tiên Nhân Biến Mất Về Sau