Sao cái giọng nghe quen quen, lại anh hai nữa, ngước lên thì mém té ghế, thì ra là em, một tay cầm ly trà sữa uống, còn một tay cầm ly khác đang đưa cho em. Hôm nay nhìn hơi lạ, quần short jean ngắn để lộ cặp đùi trắng quá xá với chiếc áo dài như cái đầm ngắn thêm cặp kính ngọng đen, cute lắm các bác ơi. Khá bất ngờ nhưng em lấy lại bình tĩnh, dù lúc đó vui lắm vì ai ngờ gặp lại em lúc này, nhưng vẫn làm mặt lạnh.
Em: "Em đó hả, đi đâu ra đây đây."
Em ấy: "Em ra Phạm Ngũ Lão mua trà sữa, chạy ngang qua thấy anh, sẵn mua cho anh thêm ly, coi như cám ơn anh chuyện hôm trước."
Em: "Có ly trà cám ơn thôi sao, chị hai?"
Em ấy: "Chứ muốn gì nữa ông hai?"
Em: "Ngồi chơi đi em." (Nhích cái ass qua nhường cho em ấy ngồi.)
Em ấy: "Sao thấy anh ngồi một mình vậy?"
Em: "Có ai đâu mà hai mình nè."
Em ấy: "Ai biết nè, lỡ có mà giấu sao."
Em: (Cười cười) "Còn em sao cũng thấy đi có một mình vậy?"
Em ấy: "Thì có ai đâu mà hai mình."
Em: "Ai biết, lỡ có mà để ở nhà thì sao."