Logo
Trang chủ
Chương 2

Chương 2

Đọc to

Ôi thôi! Khỏi phải kể nữa, mấy thím tự hình dung ra rồi tự hiểu cảm giác đó nhé. Mẹ nó xác định cho chim cút cả lũ chúng tôi rồi đấy. Nhưng không hiểu sao mà tuần nào tôi cũng phải vác mặt về ở ké nhà nó chứ ở trên quân sự một mình thì buồn lắm, cơ mà đến nay thì dù tôi có tỏ ra ngoan ngoãn hay lịch sự hết mức thì mẹ nó vẫn không cười với tôi dù chỉ 1 lần mấy thím ạ! Cay lắm, tại tôi say thì có biết cái gì đâu cơ chứ.

Quay lại cái vấn đề chính nhé... Bọn tôi được cấp cho cái phòng chứa mười mạng người nên bọn tôi phải ghép thêm vài đứa nữa mới đủ nộp danh sách để nhận phòng. Hầu như ở đây tất cả đã nhận phòng, nhận áo quần và cả chăn màn đầy đủ cả rồi. Chỉ còn lác đác vài nhóm đang đăng kí áo quần thôi.

Cả cái khu quân sự thì chắc mỗi cái căn tin là đáng tụ tập, ngoài ra thì còn 1 góc sân đất trước dãy phòng là nơi chơi thể thao... còn lại thì chẳng buồn để kể.

Nói đến căn tin tôi nhớ lúc đó khoảng vài chục nhóm có trai lẫn có gái đang bưng nước. Đối với con trai thì nhẹ nhàng biết bao, chứ mấy bạn nữ mà bưng bình nước 20l thì trông khổ khổ thế nào ấy, nhìn chúng nó đi giống như mấy bà đang có bầu mà còn đi tập tạ ấy nên không thể nào nhịn cười nổi.

Thấy cơ hội đến, thằng Xuân trong nhóm của tôi mới vỗ ngực cười lớn:

- Tối qua nói thì mấy chú bảo anh là chém gió các kiểu, nay thời cơ đã đến rồi mấy chú hãy xem trình độ tán gái của anh nhé.

Nói xong nó chẳng thèm để ý bọn tôi đang nhìn nó với vẻ mặt khinh khinh mà chậm rãi hướng về hai em gái khá là trắng trẻo, dường như đang bất lực trước bình nước 20l, nói cái gì đó rồi cười cười đi về.

**(Lãng mạn 1 tý: Thằng Xuân này tôi công nhận nó giống bê-đê lắm, từ cái dáng đi đến cái làn da trắng như da con gái của nó. Nhưng mà nó thuộc dạng đã đẹp trai lại càng chai mặt nhé, và cộng thêm cái miệng của nó nêm sẵn nhiều gia vị thì xác định gái gú chỉ thay như áo mỗi ngày... Không chém chứ trong làng nó từ sau cái vụ tán rồi đi chơi 1 lần với 6 em lần lượt thì cái danh "Đểu" của nó nổi tiếng đến nỗi nó phải qua làng khác kiếm "áo" khác mà mặc, chứ chả em nào còn dám tin tưởng đến cái mặt chó của nó cả.)

Nó hướng về phía tôi mà cười cười (trông giống mấy thằng bệnh hoạn đang có ý đồ xấu ấy):

- Ê mày! Tao nói với mấy ẻm là tao sẽ giúp mấy ẻm bưng dùm bình nước lên phòng và mấy ẻm đồng ý cái rụp rồi hehe.

- Ừ thì mày đi mà giúp, nói với tao làm cái vẹo gì vậy? Dở hơi à?

- Mày không thấy người tao với người mày khác nhau như thế nào? Tao bưng có nổi à?

- Thế vấn đề đó có liên quan gì với tao à? Bộ mày tán gái là tao được hưởng lây à?

- Mày có phải là đàn ông không vậy? Thấy như vậy mà đành lòng đứng nhìn à? - Nói đến đây nó bắt đầu bực mình nên hơi to tiếng với tôi lắm.

Cuối cùng nó xuống nước năn nỉ và hứa sẽ tìm xin số một trong hai em chia cho tôi.

Oan uổng quá Bao Đại Nhân ơi! Thằng chó Xuân này nó cũng hiểu tính tôi hay giúp đỡ người khác nhất là phận chân yếu tay mềm nên cứ tìm cách móc meo, xoắn quẩy vào nên tôi cũng chẳng đủ cứng trước cái mồm nó nữa và chấp nhận.

Cơ mà tôi ghét cái kiểu bao đồng, trục lợi cá nhân của nó lắm. Khá nhiều lần nó dùng tôi làm công cụ cho nó tiếp cận và tán tỉnh gái.

Còn đối với tôi ấy... Thú thật là qua hai ba cuộc tình nhạt như nước ốc thì tôi cũng chẳng quan tâm đến vấn đề trai gái nữa. Với lại tôi cũng đang để ý một bạn nữ tính tình khá thú vị từ đầu năm đến giờ (ảnh hưởng rất quan trọng trong cuốn truyện này) nên tôi cũng chẳng hí hửng lắm mặc dù thằng Xuân đảm bảo chuyện này sẽ gây ấn tượng sâu sắc đến 2 em kia để làm bàn đạp tiến công.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Linh Cảnh Hành Giả
Quay lại truyện Chuyện Tình Quân Sự
BÌNH LUẬN