Logo
Trang chủ
Chương 31

Chương 31

Đọc to

Không biết lúc đó là mấy giờ... cơ mà đang ngủ thì mơ màng thấy chị nào đó đang ngồi cạnh đầu giường nhìn tôi chăm chú lắm. Nói chị đẹp thì cũng không chắc lắm vì tôi cũng không thấy rõ mặt, chỉ biết là chị có một mái tóc dài phủ cả khuôn mặt.

Lúc đó tôi cảm giác cả người nóng lạnh bất thường lắm, cơ thể thấy tê cóng nhưng mồ hôi đổ ra như tắm ướt hết cả chiếc áo. Định với tay kêu thằng Thông nhưng mà cơ thể lại không còn có phản ứng cứ như bị ai đó giữ chặt lại vậy.

Chị đó vẫn nhìn tôi không rời mắt làm tôi càng ngày càng hoảng hốt. Tôi cố gắng hét lên to từng tiếng... đổi lại cũng chỉ là những hơi thở hổn hển bất lực của một thanh niên mạnh mẽ.

Cảm giác ấy cứ kéo dài đến nửa tiếng sau rồi chấm dứt. Tôi mệt nhoài nhìn lên trần nhà mà thở từng hơi mạnh mẽ như vừa bị nhặn nước, phía trên thì quạt vẫn chạy đều cùng những tiếng "khọt khọt" phát ra từ thằng Thông. Tự nhủ là gặp ma rồi nên cũng sợ vãi cả vờ lờ ra.

Thú thật thì bây giờ tôi không biết cảm giác của mình thế nào nữa, nhìn lại thì thấy mới tan tầm 2h sáng mà thôi. Một phần muốn đánh thức mọi người dậy để bớt bối rối, một phần lại phân vân không biết có nên tiếp tục ngủ lại không... Tóm lại là sợ vãi cả sợ các thím à.

Tôi quyết định là thức đến sáng luôn... Cơ mà thức một lúc mắt nó cũng cứ híp lại. Cứ thế, cứ thế rồi tôi cũng lại chìm vào giấc ngủ.

Khi đã say giấc trở lại thì bất chợt tôi lại thấy bóng dáng chị ngồi đối diện giường với tôi (giường thằng Xuân). Chị nhẹ nhàng lấy bàn tay thon dài vuốt lên mái tóc còn tay kia thì chải đều.

Tôi ú ớ trong miệng, muốn cắn một cái thật mạnh vào lưỡi để kéo bản thân thoát ra cơn ác mộng và quay trở lại thực tại nhưng lại tiếp tục một lần nữa chìm trong vô vọng. Im lặng nhìn chị thật lâu rồi bỗng nhiên chị bỏ đi trong ánh mắt đầy ngớ ngẩn kèm một ít hoảng sợ của tôi.

Bên ngoài trời cũng còn tối lắm, hai phòng sát bên cũng bắt đầu có tiếng người tỉnh giấc dần nên cũng cảm thấy ổn định tâm lí hơn một chút. Tôi mệt nhoài vươn vai định phi thẳng ra phía sau phòng tắm dội vài phát cho mát mẻ tỉnh táo cơ mà vừa đứng dậy được vài giây thì đôi chân bủn rủn khuỵa xuống khiến tôi loạng choạng ngã nhào trên mặt đất.

Thằng Thông nghe cái bịch thì cũng mở đôi mắt híp híp ngái ngủ mà nhìn nhìn. Thấy tôi như thế nó cũng vội vàng phi xuống đỡ lấy tôi dậy rồi cũng kêu mấy thằng chó đang ngái ngủ dậy.

Có lẽ sức tôi bây giờ cũng đã kiệt quệ rồi, nằm xuống mà đầu óc thì cảm giác như đang xoay vòng vòng vì mắt ngủ còn tay chân thì cảm nhận rõ từng sớ cơ giật giật liên hồi.

Thằng Hải thì nhướng người bật đèn để xem rõ hình còn tôi thì ngồi kể lại toàn bộ sự việc cho cả bọn nghe. Thế là cả đám ngồi bàn tán xôn xao, đứa thì bảo gặp ma, đứa thì bảo ác mộng khiến tôi đếu biết đường nào mà lần cả.

Đến khi thằng Xuân hỗn loạn la hét thì cả đám giật mình.

Chả là khi tôi kể thì thằng Xuân có kiểm tra lại giường nó và phát hiện dưới đất có vài sợi tóc lưa thưa. Cơ mà hư cấu là cả phòng đều là con trai thì lấy đâu ra tóc dài cơ chứ. Thế là cả bọn tin chắc rằng tôi gặp ma lúc nửa đêm.

Đúng 5h thì cả bọn xuống tập thể dục, còn tôi thì xin phép lão thầy ở phòng mà tĩnh dưỡng cho lại sức.

Khúc sau thì Trang cũng có nhắn tin hỏi han này nọ nhưng tôi cũng không muốn nàng lo lắng nên cũng nói một vài câu cho nàng bớt lo lắng.

Sương tiểu thư cùng tụi phòng 14 sau khi nghe cả bọn chém gió thì cũng lên thăm hỏi nhiệt tình lắm. Tôi cũng cảm thấy vui vẻ phần nào vì ít ra trong mắt mọi người thì tôi vẫn để lại một chút thiện cảm nên mọi người mới tỏ ra thân thiện như vậy.

Cơ mà chuyện tôi gặp ma bị loan tin khắp cả dãy nhà. Cũng có đứa bảo chém gió, cũng có đứa cũng tin râm rấp vì nghe đâu cách đây vài năm trước thì có nữ sinh viên nào đấy thất tình tự tử cho nên bây giờ hồn ma vẫn còn thấy cảm thấy lưu luyến mà lang thang khắp nơi. (thím nào quân sự ở Huế chắc có nghe vụ này).

Tôi cũng không rõ lắm nhưng tôi tin vào con mắt của mình. Nếu là mơ thì chắc chắn chẳng có một sợi tóc con gái nào lọt vào cái phòng được đóng kín mít của tôi cả.

Sau khi ăn uống no nê thì tôi cũng ráng lết cái thân tàn của mình mà đi học cùng đồng bọn cho vui chứ cái viễn cảnh lê thê trong phòng một mình cũng khiến tôi cảm thấy nổi da gà lắm.

Lên giảng đường cho có thôi chứ tôi vẫn còn kiệt sức lắm nên cả tiết cũng chỉ gục đầu trên bàn mà ngủ no nê không biết trời trăng mây đất là gì. Cho đến khi Sương tiểu thư từ căn tin cầm lên cho tôi một gói bánh scotty thì mới tỉnh dậy cười vui vẻ cảm ơn.

Tính ngủ lại thì điện thoại nhận được tin nhắn của Trang:

- Sướng nhé! Có chị xinh đẹp mua bánh cho ăn nhé...

Tôi nhìn tin nhắn mà cảm thấy rùng mình vì độ giấm chua của nàng...

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Tiên Đạo Phần Cuối
Quay lại truyện Chuyện Tình Quân Sự
BÌNH LUẬN
Đăng Truyện