Logo
Trang chủ
Chương 33

Chương 33

Đọc to

**Buổi trưa ngày thứ Tư:**

Trưa hôm đó, tôi cảm thấy miệng ăn không được ngon cho lắm, cứ nuốt vào là y như rằng nuốt ngang một cục xốp ấy, nên cũng qua loa vài miếng cho có cái vào cái ra rồi quyết định về phòng.

Tôi đứng dậy chào mấy thằng bạn chí cốt một tiếng rồi lên phòng nằm nhắn tin với Trang. Thú thật với các thím là chuyện giữa tôi và nàng đến giờ còn lan man lắm, không rõ nó đang ở cái mức độ nào nữa. Có thể là xã giao vui vẻ, tình bạn trong sáng… còn tình yêu ư? Chắc chắn bây giờ không phải.

Tôi và nàng nói chuyện rất ít, bởi tôi là một thằng con trai rụt rè và thiếu bản lĩnh trong chuyện tình cảm. Điểm mạnh của tôi là có thể làm thân với bất kì những người con gái mà tôi cảm thấy đó chỉ như một mối quan hệ đơn giản không một mục đích gì. Cơ mà một khi tìm được một sự thú vị nào đó khiến tôi muốn tiếp cận thì tôi chẳng biết phải làm sao cả, đến ngay cả cách nói chuyện còn khó khăn huống gì là tán tỉnh chai mặt.

Nhớ một lần cách kì quân sự đúng 1 tháng thì thằng Hải có nhờ tôi tán dùm một em bạn của em nó thông qua FB… Chả là nó bảo đã lâu lắm rồi chưa thích một ai đó mà người ta lại chủ động nhắn tin nên nó cũng bối rối lắm.

Thế là trưa đấy nó cùng thằng Xuân chó gạ kèo đánh bi-da với hai thằng học sinh cấp 3 nào đấy còn tôi phải ở nhà bắt đầu tán tỉnh. Lúc đầu thì hơi khó khăn lắm vì em ấy cứ xoáy vào các vấn đề quá khứ cá nhân khiến tôi không biết cái mền gì cả, phải bịa đủ thứ chuyện trên trời dưới đất mà chém gió.

Cuối cùng thì cũng chết mê chết mệt với tôi nên em ấy cũng bảo thử quen nhau đi rồi hẹn hò đủ kiểu. Tôi mừng quá phi thẳng qua quán bi-da báo cho thằng Hải. Nó nghe xong cũng mừng tít cả mắt và thế là tối đó được đãi chầu bia lạnh.

Cơ mà sau này thì hai đứa chia tay vì nghe đâu thằng Hải bảo quen mà không có cảm giác yêu như trước nữa nên em kia xoay qua xoắn nó rằng: “Không có cảm giác thích thì sao lại tán tỉnh người ta?”. Vậy là nó kể ra tất cả và đổ hết lên đầu tôi á, nhờ thế mà đến giờ con nhỏ kia vẫn còn thù tôi lắm (con đó có biết mình).

Không lan man nữa!!! Tôi chỉ muốn kể về một chút ưu điểm của mình thôi chứ còn nhược điểm thì mấy thím cũng thấy đó: đến giờ Trang vẫn cảm giác tôi không thật sự theo đuổi nàng lắm mà giống như bạn bè quan tâm giúp đỡ lẫn nhau vậy. Nàng không tin tưởng và cũng không muốn đặt mối quan hệ trong mù quáng nên điều đó làm tôi khá buồn.

Tôi nhắn tin một chút rồi cũng nằm ngủ li bì cho đến 13h45 thì được thằng Thông lùn kêu dậy đi học. Cơ mà đếch hiểu cái “Chị” ấy có làm gì tôi không nữa, mặc dù tôi đã cố gắng ngủ bù đủ giấc nhưng vẫn cảm thấy trong người uể oải bất thường lắm, không còn muốn vui vẻ như mọi ngày nữa.

Đến giảng đường thì thấy hôm ấy giảng đường có vẻ xôn xao hơn thường ngày vì hình như nghe đồn cái môn mới này được dạy bởi cô nào nghe bảo đẹp lắm.

Ờ thì công nhận đẹp, dáng chuẩn như người mẫu luôn! Nhưng mà tôi cũng hơi sức đâu ra quan tâm nên cũng gục đầu xuống mà ngủ, còn cái lũ bạn khốn nạn thì nhấp nha nhấp nhổm rộn ràng cả lên. Đờ mờ tôi thề là tôi khinh mấy thể loại này nhất..

Tiết học cứ thế mà trôi qua… Còn tôi thì vẫn đang say giấc ngủ.

Đếu hiểu mồm miệng hôm ấy có vấn đề gì không mà trong lúc ngủ tôi vô tình thải ra cả một đống nước bọt lên khắp bàn. Mà đã thế thì còn chấp nhận được, chứ sau này nghe lại thì biết lúc đó còn lên láng khắp cả mặt nữa chứ.

Thế là cả lũ khốn nạn ấy cứ nhao nhao chụp hình loạn cả lên khiến dẫn đến việc làm bà cô bực mình lắm. (Em cũng đếu hiểu sao cứ dính với lũ này kiểu gì cũng bị hành lây, từ việc nhỏ cho đến cái việc to). Bà cô xinh đẹp từ từ đi xuống cầm cuốn sách dang dở trên tay mà phang thẳng vào đầu tôi một cái rõ đau.

Tôi thề lúc ấy bản thân giật mình vùng dậy trong tức giận nên định chửi thẳng “Định mệnh đứa nào chơi bố!”, cơ mà nhìn lại thì thấy bà cô đứng sát bên cạnh nhìn tôi sắc bén.

Ngay lập tức tôi hoàn hồn luôn nhưng cũng chả có biết mình bị chuyện gì xảy ra đây cơ chứ? Cho nên cứ thế đứng trơ trơ nhìn cô mà từng giọt từng giọt rơi xuống cứ như là "sương động trên lá rơi xuống đất vậy". Đến khi thằng Thông lùn nhắc nhở tôi lau đi cái đống đặc đặc dính trên mặt thì tôi mới biết đến cơ sự là như vầy… Thế là cả lớp nhìn tôi với ánh mắt kinh dị vờ lờ ra.

Thề là tôi cũng có biết cái củ cải gì đâu, chuyện đấy là do cơ chế con người sản sinh ra rành rành và khoa học cũng đã giải thích mà:

- Đa phần là do ăn uống hay mệt mỏi quá sức, hoặc do cơ thể suy nhược trong thời gian dài gây ra các triệu chứng điều tiết không được bình thường.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Nhật Ký Thành Thần Của Ta
Quay lại truyện Chuyện Tình Quân Sự
BÌNH LUẬN