Logo
Trang chủ
Chương 36

Chương 36

Đọc to

Để tôi giải thích rõ cho các bạn nhé:

Chị "ấy" chính xác ở phòng 20 nằm tầng 2 của dãy nhà D chúng tôi. Nhưng nghe đâu kể lại ai à tự tự ở tầng 4 dãy nhà C.

Sau này thì xuất hiện những vụ kéo chân, bóng đè và thỉnh thoảng cũng có những người thấy chị khóc trước hành lang vào ban đêm nên từ đó thì nhà trường niêm phong cả tầng 4 của các dãy. Và riêng phòng 20 dãy D chúng tôi đến giờ vẫn không cho người vào ở dù nó sạch sẽ hơn các phòng khác rất là nhiều.

Các thím cũng biết ở cái tuổi này thì sự tò mò rất cao nên tôi cũng có nghe đồn một vài vụ vô tình gặp chị lang thang trên tầng 4 trong lúc đính chính sự việc của sinh viên.

Có người tin cũng có người không tin khiến cho hầu như khóa nào cũng có người lén lút tìm hiểu và nghiên cứu. Trong những người đó thì tôi cũng là thành phần trẻ trâu đầy nguy hiểm ấy... May mắn thay là tôi cũng được THẤY tận mắt nhé.

Chuyện này sẽ kể sau nên giờ trở lại vấn đề nhé:

====================================

Sau khi mà chúng tôi hoảng hốt chạy tán loạn khắp cả phòng thì cũng lấy lại được một chút bình tĩnh. Nhìn quanh thì mặt mũi đứa nào đứa nấy mặt mày xanh lét cả lên, con mắt đầy vẻ sợ sệt lắm. Nhưng cuối cùng thì nỗi sợ cũng không chiến thắng lại nỗi tò mò nên lại một lần nữa chúng tôi nhất trí vào đọc một lần cho hết, nếu có chết cũng không uổng.

Thề với mấy thím thì lần này bọn tôi chả dám tắt điện nữa mà cứ để sáng như vậy cho nó lành lặn. Chứ cứ nghĩ đến viễn cảnh đang trong lúc chầm hâm đọc thì "chị" bất thình lình đứng ở phía sau chúng tôi thì bố thằng nào dám tắt cơ chứ.

Đầu tiên thằng Tùng lấy lại can đảm từ từ bò tới cái giường của tôi rồi lần lượt cả bọn thấy một thằng đã tiên phong nên cũng mạnh dạn chạy đến bu lại dần.

Nó bắt đầu cầm con "táo" của mình ra chậm rãi rà rà từng chữ một dưới ánh đèn flash rồi lẩm bẩm theo từng chữ một:

"Gửi Chị!

Em biết nỗi lòng oan ức của chị lắm, em hiểu rõ lắm... Nhưng xin chị hãy để em được yên, đừng hù dọa em như vậy nữa vì những lúc ấy, cảm giác của em ngày nào cũng chỉ là những tối lo sợ thấp thỏm đến nỗi em ghét buổi tối ở cái chốn này cực kì.

Đã bao lần em nghe tiếng gió ù ù ngoài cửa thì biết chị đang lang thang ở ngoài đấy. Chắc chị cảm thấy cô đơn lắm... Ừ! Thì em cũng ghét lũ đàn ông giống như chị vậy thôi: "kinh tởm" và "khinh bỉ" là hai từ em cảm thấy đúng nhất khi nghĩ về họ.

Nhưng chỉ vài ngày nữa thôi em sẽ rời xa cái quân sự này rồi, xa chị, xa cái cảm giác sợ hãi mỗi đêm. Em vui lắm! ... CHÚC CHỊ Ở LẠI VUI VẺ VỚI KHÓA SAU!"

Ơ đệch mẹ! Đọc xong thì cả lũ ngẩn ngơ cmn luôn. Vừa thấy sợ sợ mà cũng có chút mùi troll troll ở trong đấy. Đếch hiểu thế nào lại có cái câu "CHÚC CHỊ Ở LẠI VUI VẺ VỚI KHÓA SAU!" nhỉ? Bọn tôi đọc đi đọc lại mà cứ giống như đứa nào bày trò hù ma mà vậy.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Nhân Đạo Chí Tôn
Quay lại truyện Chuyện Tình Quân Sự
BÌNH LUẬN