Lúc này thì nàng nhìn có vẻ hơi cáu. Hai tay chống nạnh nhịp nhịp bàn chân cứ như đang phán xét tôi chứ cũng chả phải làm ơn làm phước gì cả nhưng mà thái độ chu miệng nhăn mặt của nàng trông buồn cười lắm nên tôi cũng vui vẻ đồng ý rồi lẽo đẽo theo sau nàng.
Buổi chiều ở quân sự này mát mẻ hơn nhiều so với cái thời tiết hậm hực của buổi sáng… Lác đác phía đầu chỗ ghế đá có vài ba cặp của các dãy khác đang tâm sự với nhau, đôi lúc rồi ôm nhau hôn đắm đuối mà ghen tị vờ lờ. Sau này thì tôi thấy chuyện này xảy ra mỗi ngày và theo giờ giấc đầy đủ từ 6h> 7h30, bất kể cả ngày thi nên mới sáng chế ra một cái tên gọi cho vui. Đó là môn: Ghế đá đại cương.
Trái lại tôi và Sương tiểu thư bên này thì lại khác. Chúng nó nhìn bọn tôi cứ giống như chủ đi trước chó.. à lộn đầy tớ theo sau vậy chứ đếu ra cái thể thống gì hết, đi dạo mà im lặng chả nói năng một tiếng cứ thể mà bước.
Đi một lúc thì cũng về phòng tắm rửa lại một phát cho nó mát. Việc ăn uống thì cũng có người quan tâm rồi nên chẳng cần lo lắng nữa, cứ thế tắm xong lại quay ra ngủ trên cái giường ấm áp của mình.
Chợt tự dưng nằm thiu thiu thì lại nhớ mẹ tôi khủng khiếp, nhớ lúc ở nhà mỗi ngày chỉ mãi LOL chờ mẹ về nấu rồi xuống ăn, xong thì lại chạy lên mà chơi tiếp. Còn bây giờ đi học xa rồi chẳng có ai quan tâm chăm sóc cả, cuộc sống bộn bề nhiều thứ cần phải lo lắng lắm nên mới biết mẹ quan trọng như thế nào!
Rút điện thoại gọi điện cho mẹ than thở và cũng tiện thể hỏi mẹ những chuyện xảy ra tối qua. Thế là mẹ bảo chỉ là ác mộng hay là cơ thể mệt mỏi nên sinh ra ảo giác mà thôi và dặn dò nếu tôi muốn an tâm thì cầm con dao bỏ vào dưới gối khi đi ngủ ấy sẽ không còn bị bóng đè nữa.
Tôi cũng thấy hay hay nên nghe lời mẹ làm liền ngay tắp lự. Cơ mà nhìn thất cái giường nhỏ của mình một chút thì thấy dơ kinh khủng tởm. Bụi bặm, đất cát của giày dép xuất hiện ở đấy nữa nên quyết định dọn cho nó sạch sẽ rồi ngủ.
Thế là chạy ngay ra phía nhà tắm vơ đại cái khăn lau mặt của thanh niên nào đấy giặt một comfo cho thơm rồi vào lau cho sạch sẽ.
Cơ mà đang lau thì phát hiện ra trên tầm phản có mấy dòng chữ dài dài, hình như là được khắc từ dao hay gì đó. Tôi thì cứ tưởng thư tình của em nào đó nên tôi mới nhờ thằng Tùng cầm con "Táo bốn giây" rọi đèn Flash vào xem cho rõ.
Cả phòng thấy tôi và thằng Tùng thập thò thì cũng tò mò mà bu đông vào xem như lũ ruồi bu *shit* ấy. Thằng Thông nảy ra ý kiến tắt đèn coi cho nó máu me với lại giống cảm giác đọc lén thì vui hơn nên cả bọn cũng nhất trí.
Đờ mờ! Cả bọn đang tập trung cao độ thì bỗng nhiên có thanh niên khốn nạn nào đó ở ngoài gõ cửa rầm rầm… Tông môn nhà nó ấy thiếu điều là cả phòng tôi rớt mẹ tim gan, phèo phổi ra ngoài rồi nên thằng Xuân có vẻ tức tối lắm cầm theo cây sắt dùng để treo mùng đùng đùng chạy ra mở cửa định cho nó ăn đủ.
Ai ngờ đâu là Sương tiểu thư cầm phở qua cho tôi. Thế là thằng Xuân chó thay đổi ngay đối tượng nhìn tôi với con mắt sắc bén rồi nhảy đến định máu me với tôi một trận.
Mẹ nó chứ thằng sống tệ! Vì gái mà nó đòi khô máu với tôi đấy. Nếu mà tôi không giải thích chuyện tôi ăn vào không nổi thì có lẽ nó đã thành con chó điên lao vào cấu xé tôi ra ấy.
Giải quyết đâu vào đấy thì cả bọn quyết định quay trở lại vấn đề với bức thư khắc gỗ. Thằng Tùng từ từ rà đèn của con "Táo bốn giây" xuống đến chỗ nào thì đọc chữ ấy:
"Gửi Chị!
Em biết nỗi lòng oan ức của chị lắm, em hiểu rõ lắm…Nhưng xin chị hãy để em được yên, đừng hù dọa em như vậy nữa………….."
"Cái đếu gì thế???????????????????????????"- Thằng Tùng la hoảng sợ giật bắn mình ra phía sau còn bọn tôi chạy tán loạn cả lên.
Đó chính là bức thư gửi con ma lúc tối qua mà tôi gặp…. Cơ mà chỉ đoạn đầu là thôi à, bọn tôi còn chưa đọc hết thì đã chết đơ cả rồi… Mọi chuyện chả lẽ là sự thật. Và tôi bị ám chăng?????
————————————————————
Cáp bị đứt, em cũng nóng cả ruột gan như mấy thím đây. Thông cảm nhé.
Mai em bù ít ảnh cho mấy thím kích thích.
————–
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Phong Thần Bảng (Phong Thần Diễn Nghĩa)