**CON ĐƯỜNG BIẾT HÁT GIAN NAN VÀ TÌNH ĐẦU DANG DỞ…!!**
Nói về âm nhạc thì tất nhiên ai cũng đam mê cả. Cơ mà vấn đề ca hát có chuẩn hay không là vấn đề tài năng trời phú và sự nỗ lực nên chẳng ai có thể biết trước được điều gì.
Có những người hay nói rằng “hát hay chắc gì đã bằng hay hát,” cái này không biết đúng với họ hay không nhưng riêng với tôi thì mọi việc dường như là quá xa tầm kiểm soát của mình.
Tôi yêu âm nhạc từ khi mới lọt lòng mẹ, qua những lời ru hay trên chiếc radio hay đặt ở đầu giường. Mẹ kể rằng hồi nhỏ tôi khóc dữ dội lắm, người đâu mà cứ nhốn nha nhốn nháo cả lên làm cho cả nhà phải thức dỗ dành đến sáng.
Nhưng ngờ đâu thằng oắt con như tôi đã im lặng đi khi nghe được vài bài hát từ loa phát thanh xóm, cái chương trình chào buổi sáng được phát vang vảng đều đặn lúc 6h. Nên từ đó giấc ngủ của tôi đã xoay quanh chiếc radio cũ kĩ, cho đến tận bây giờ thì thói quen đó vẫn cứ bám riết theo tôi. Chắc các bạn nếu đã từng nghe những điều thú vị từ ZoneFM thì có lẽ sẽ nhận ra được sự thú vị từ nó.
Trở lại vấn đề “hát hay” và “hay hát.” Nhà nội và cả ngoại tôi đều thuộc loại “hát hay” cả. Nhưng đối với tôi lúc còn choai choai thì khái niệm ấy ngỡ như “Thằng mù đòi bắn súng nhắm vậy.” Đôi lúc cũng tự trách bản thân mình, dần vật vờ với những sự chỉ trích đánh giá của những người xung quanh.
Mẹ cũng hay nói với tôi rằng:
-Con cứ chăm chỉ mà luyện giọng thì biết đâu sau này giọng con có phát triển thì sao? Không phải ai sinh ra đã tài giỏi hết. Mà phải có sự kiên nhẫn, niềm đam mê và khát khao để chạm tay vào mục tiêu của mình và đừng tự than trách bản thân của mình mà hãy tha thứ, bao dung cho những khuyết điểm.
Nghe lời mẹ khuyên nhủ thì dường như có một động lực nào đó thúc đẩy sự cố gắng của tôi tăng lên theo cấp số nhân vậy.
Tôi lao đầu vào khổ luyện cả ngày lẫn đêm để không phụ lòng mẹ. Nào ngờ kết quả đạt được là đến mẹ tôi cũng thay đổi quan điểm lại rằng tài năng của tôi là con số 0 và chỉ mang đến sự kích động dữ dội của hàng xóm láng giềng mà thôi.
Tất cả mọi người trong xóm đều cho rằng tôi là nguyên nhân dẫn đến sự ô nhiễm tiếng ồn hay thẳng thắn hơn là hát như vịt kêu bò rống rồi đòi phản ánh lên tổ dân phố giải quyết các kiểu!!
Thật sự thì đối với tôi ấy, con người mà đem so sánh ngang với con vật thì khác nào tự đem mặt mình úp vào đống phân. Nên vì thế cái mặc cảm của bản thân ngày càng lớn dần đến nỗi tôi cũng phải từ bỏ dần sự khổ luyện và chuyển sang hát nhẩm nhẩm lí nhí trong miệng suốt ngày như thằng tự kỉ vậy.
Hát không hay nhưng việc học thì tôi lại được bù lại xứng đáng.
Đi học cấp hai thì tôi được bầu làm lớp trưởng bởi ngoại hình kèm giọng to khỏe (hô đứng dậy ngồi xuống ấy)…nhưng trong thân tâm tôi thì tôi cũng tự nhủ là “À! cô chọn mình là do mình ngoan hiền và học giỏi.” nên không cảm thấy áy náy lắm mà trái lại rất lấy làm khoái chí.
Hầu hết người ta bảo cấp một thì có tình yêu của cấp một, cấp hai thì cũng có tình yêu của cấp hai và lên đại học hay cấp ba thì cũng chả ngoại lệ cả. Và tôi cũng có một mối tình say nắng bắt chợt là xao xuyến con nhỏ tổ trưởng của tôi.
Nói không phải khoe chớ lớp tôi là lớp chọn của trường nên vào đây cũng thuộc toàn thứ dữ (tôi là do mẹ làm cán bộ đưa vào nên có thể bỏ qua không bàn đến vấn đề nhạy cảm này ^^).
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Khiêu vũ giữa bầy Les