Hai câu thơ này tác giả nói lên tâm trạng tiếc nuối và bi đát, bởi lí do khách quan đã đưa nhân vật dứt khỏi những sung sướng trong nhiều cung bậc cảm xúc để trở về lại cái thực tại. Qua đây cũng đưa ra mong muốn "ĐỪNG LÀM PHIỀN KHI BỐ ĐANG SƯỚNG. OK!"
Tôi cũng thế, đang lân lân vui sướng vì được người mình thích tỏ ra tin tưởng thì nghe đâu bên ngoài giọng Sương tiểu thư í ới:
- Mập ơi.. Mập ơi! (biệt danh tôi)
Tôi thề là lúc đó tôi đang đau bụng nên bực tức ra mở cửa. Cơ mà trước khi mở thì nhìn qua xem thái độ của thằng Xuân chó điên thế nào rồi mới định mở cửa nhé (thằng Xuân thì sau từ cái nhìn đầu tiên thì nó thích Sương tiểu thư lắm, suốt ngày mua bánh kẹo lên giảng đường, xin số nhắn tin này nọ nhưng đến giờ chưa có xoay chuyển gì). Nó vẫn giữ thái độ im im như kiểu "Để xem chúng mày vui vẻ được bao lâu" khiến tôi cũng hơn ớn. Mà kệ, Sương tiểu thư quan trọng hơn nó nên tôi chọn nàng.
Ra ngoài thì Sương tiểu thư cũng hỏi về chuyện ấy... à quên nói rõ để tránh bị hiểu nhầm thì chính xác là chuyện cái bức thư.
Thế là tôi kể đầu đuôi câu chuyện cho nàng rõ từ khúc tôi dọn giường vô tình gặp bức thư rồi cho đến lúc bị lão thầy "triệu hồi chaien" (hí hí). Sương tiểu thư gật gù hiểu rõ thì chào tôi ra về và kèm theo chúc ngủ ngon nhẹ nhàng.
Vào lại giường thì chưa cần thằng Xuân hỏi thì tôi kể thẳng luôn cho cả phòng nghe chứ mất công giống đoạn nó thiếu điều là cầm cây sắt mà nện tôi rồi... Định mệnh! Nhắc đến mà muốn cầm cái chày đâm tỏi ớt mà nhét vào cái ass nó để nó bớt thải chất xám ra ngoài.
Đột nhiên cơn đau bụng trở nên dữ dội hơn khiến tôi trở lại thực tại mà giải quyết vấn đề cấm bách này. Cảm thấy khỏe người rồi thì vui vẻ tắt đèn đi ngủ.
Cơ mà nằm mãi mà có ngủ được đâu. Sau vụ đó thì tôi có vẻ khó ngủ lắm, thức đến gần mười hai giờ khuya rồi mà vẫn không tài nào ngủ nổi. Không gian thì tối tăm im lặng, lâu lâu lại còn phát ra vài tiếng "Ịt", "Tút" và có lẫn cả "Phẹt" nhưng tôi cũng chẳng quan tâm ai là tác giả nữa.
Tự nhủ với bản thân lại là một đêm khá là dài, không biết điều gì xảy ra đến với mình nữa, chỉ biết nằm nhắm mắt... Còn đầu óc hiện tại đang bị ám ảnh bởi bức thư gửi "Chị".
Tôi thắc mắc rằng nội dung ấy có phải là sự thật và tôi có phải là nạn nhân tiếp theo hay không?
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Đêm kinh hoàng (Chuyện có thật 100%)