Sáng hôm sau.
Đúng 7h30 thì tiếng chuông báo thức kéo tôi từ trong giấc mơ "nhà giàu - vợ đẹp - con ngoan - bồ nhí độ tầm chục em" lại trở về với thực tại.
Tỉnh dậy mà trong lòng cảm thấy tuổi thọ như giảm thêm cả chục tuổi vậy. Đáng ra cả tuần bị hành hạ thì bây giờ tôi phải tận hưởng cái gọi là giấc ngủ chân chính này chứ không phải lục đục mò mẫm dậy thật sớm như thế này đâu.
Cơ mà nhìn điện thoại thì tầm đã trễ thế này rồi mà chưa thấy con nhỏ nhắn tin hay gọi một tiếng gì cả. Mà nói chung ngẫm nghĩ lại thì cũng là Sương tiểu thư đích thân gọi điện rủ nên một phần nào đó tôi cũng khá là tin tưởng một ít.
Thế là yên tâm xuống phía sau tắm rửa, vệ sinh răng miệng và dạ dày các kiểu.
Tầm 8h15 đi lên vẫn chưa thấy có tin tức gì từ Sương tiểu thư cả. Một phần thì đã quen với việc ăn uống đúng giờ và một phần lo lắng cho việc nàng xảy ra chuyện khiến tôi nóng lòng đáp một cuộc gọi khẩn cấp cho nàng.
Đổ chuông thiệt lâu cũng chả bắt máy lại làm cho cái thói đa nghi suy nghĩ tiêu cực của tôi bùng phát thế là chuyển sang chế độ auto gọi lại luôn.
Đến lúc tôi gần nản định quăng thẳng cái điện thoại vào một góc rồi sống chết kệ cmnl thì đầu bên kia bắt máy "ưm..a. hừm hừm" gì đó. Nghe thế thì tôi đinh ninh chắc cú là Sương tiểu thư bị tai nạn rồi nên ruột gan lúc ấy chẳng thể làm tôi bình tĩnh nữa mà cứ xồn xồn như chó đớp cái mái tôn vậy:
- alo.. alo! mi.. bị cái gì rồi.., bị chỗ nào?????????????
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Loạn Thế Thư