Logo
Trang chủ
Chương 49

Chương 49

Đọc to

Biệt danh của mấy bạn là gì? Có cái gì thú vị không?

Riêng tôi thì chả thấy ấn tượng gì với cái biệt danh “mập môi hồng” mà Sương tiểu thư gán cho cả! Nàng lấy tất cả đặc điểm xấu của tôi để ghép lại thành một cái tên như thế đấy: Vừa tròn + môi thâm (hồng ở đây là nói mốc meo kiểu quyến rũ...).

Đã nhiều lần tôi cầu xin nhỏ dẹp ngay cái tên ấy trước mặt tôi cơ mà dường như vẫn chứng nào tật nấy làm tôi đau đầu vô cùng. Tôi cũng chẳng thể làm gì nàng được cả, đó mới chính là vấn đề đấy.

Sau khi nghe cái giọng nói điệu điệu như cái thứ nước lỏng của nàng thì tôi trở nên vừa khó hiểu kèm một chút bực tức.

- Có chuyện gì!!!!!!!!!!!!!

- Ơ! Răng mà phải bực tức như rứa? Có chuyện mới gọi chớ, không được à?

- Ờ thì được! Nhưng mà đừng có gọi cái "môi hồng" "môi tím" gì hết. Ta ghét lắm!!!!!

- Haha! Kệ nhà ngươi... Ta không quan tâm nhé! Mà mai đi ăn sáng nha….Tạm biệt hey

- Ơ ơ… này ..

- Tút tút tút

Tính Sương tiểu thư là vậy. Đôi lúc cho người ta thấy nàng là một người khá là tinh tế trong cách suy nghĩ nhưng đôi lúc lại bộc lộ cái kiểu hấp tấp trẻ con khiến cho người đối diện phải bật cười vì khó hiểu. Và thú thật thì tôi cũng đang đứng tự cười một mình đến nỗi mấy đứa trẻ con đi ngang cũng phải trố con mắt nhìn khinh khỉnh.

Nhìn lại đồng hồ thì cũng gần 10h đêm rồi, tôi hoảng sợ mà phi gấp rút về nhà kẻo bà Cô lo lắng nữa. Khổ cái là ở Huế này thì cái thời gian hoạt động về đêm không thoáng hơn ở Đà Nẵng mà lại còn có xu hướng 9h 10h thì đường vắng hẳn nên tôi cũng không quen với lối sống nề nếp ở đây cho lắm.

Mà bà cô lại thuộc dạng kiểu người hay lo lắng và sốt ruột, về trễ thì lại phải đợi đến khi thấy mặt mới yên tâm mà ngủ. Đã nhiều lần xảy ra tình trạng tương tự như trên nhưng mà mỗi lần tôi thì lại cứ như là quên hết mọi chuyện vậy.

Đúng như dự đoán luôn. Khi tôi vừa bước vào nhà thì bà cô vẫn ngồi đó vừa xem phim vừa đợi, thái độ thì cũng khó chịu lắm. Chả là tôi bảo đi dạo tí rồi trở về. Cơ mà thoáng một cái đã đi gần 3 tiếng rồi trong khi cô lại cần thời gian nghỉ ngơi sau khi dành cả ngày để làm việc thì phải đợi cửa và lo lắng cho tôi.

Cơ bản là vì thương con cháu nên mới lo lắng trông nom như thế, chứ còn không phải họ hàng thì nó rơi vào cái tầm gọi là rãnh ấy. Thế là sau một hồi năn nỉ ỉ ôi các kiểu khiến bà cô cũng xuề xòa cho qua thì tôi cũng cảm thấy khá là mệt mỏi nên xin phép vào thẳng phòng mà ngủ luôn.

—————————————————————-

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Dịch)
Quay lại truyện Chuyện Tình Quân Sự
BÌNH LUẬN