/Thời gian qua không viết tiếp vì Hà Nội mưa to, ngập lụt khắp nơi tôi đi làm về khá mệt rồi thì quốc tang cả nước, bác Trọng ra đi khiến ai cũng buồn nhất là người dân Thủ đô. Gia đình tôi cũng đi viếng Bác. Nay rảnh mới tiếp tục kể chuyện của mình cho các bạn được./
...
Trong cuộc đời này, có những thứ khi chưa có được thì con người ta sục sôi khao khát, tìm đủ mọi cách để với đến nhưng đến khi có được rồi, họ cuối cùng lại dễ dàng quên đi. Có lẽ tôi cũng thuộc vào phần lớn những người như thế nhưng thật may ở cái khoảnh khắc lưng chừng của quên lãng, tôi lại chợt nhớ ra mục đích của mình từ khi bắt đầu. Vài ngày trôi qua, có vài chuyện xảy ra, có vài biến đổi tâm lý, có vài chuyển biến tích cực, chúng tôi được gần nhau hơn 1 chút, nói chuyện nhiều hơn. Tối đó, sau khi chiêm nghiệm lại một ngày, tôi bỗng nhận ra: Hình như từ bữa kết bạn với chị giáo đến giờ, tôi còn chưa xem mọi thứ ở trong trang cá nhân của chị. Sự tò mò về những hình ảnh của chị mà tôi không có may mắn được chứng kiến như những người bạn cùng chị lớn lên hay những khoảnh khắc nào đó đáng nhớ trong cuộc sống của chị đã từng kích thích tôi rất nhiều mới có thể mở lời hỏi con bé Hương khi ấy, giờ lại trỗi dậy mãnh liệt hơn bao giờ hết. Đầu thì nghĩ, tay được dịp hoạt động linh hoạt, rất nhanh chóng trước mắt tôi chính là nick của chị. Tôi bắt đầu công cuộc xem và nghiên cứu sâu sắc.
Đập vào mắt tôi ban đầu vẫn là chiếc ảnh đại diện về loại hoa gì đó màu trắng. Khác với lần trước chỉ là cái nhìn thoáng qua, lần này, tôi lại băn khoăn về tên loại hoa đó. Bấm vào ảnh thì cũng chẳng thấy có chút manh mối nào ở bình luận. Nó lạ thật đấy, tôi chưa từng thấy ở nơi tôi lần nào cả, có lẽ khi đó nó chỉ có ở Hà Nội. Nhưng rốt cuộc nó là gì nhỉ, chị ấy rất thích về nó sao nhưng tôi không biết một chút gì về nó cả, chắc là tôi phải hỏi chị tôi rồi, chị tôi sống ở đó cũng khá lâu rồi, từ thời sinh viên ngót nghét cũng 10 năm, có lẽ không sẽ không xa lạ. Mà cũng không thể dám chắc, chị tôi bận lắm, đi trực, đi làm suốt ngày, còn chả có thời gian để nghỉ chứ đừng bảo đến chơi hoa. Thôi vậy, để khi nào đánh tiếng lựa lời hỏi thử, chứ tự nhiên một đứa con trai đi hỏi về cái hoa mà ngay cả quanh mình chả có, sẽ dễ bị nghi ngờ lắm. Tôi lại bắt đầu kéo xuống để xem các bài đăng của chị. Trời ạ, chẳng có mấy bài luôn, đếm chắc chỉ trên đầu ngón tay mà trượt nhanh còn chưa thấy ảnh chị luôn, cũng hiếm khi chị đăng gì đó, hầu như đều được gắn thẻ mà có thế cũng không thấy mặt, có đăng cũng là những gì liên quan đến công việc. Chán thật, chẳng lẽ chẳng được nhìn thấy gì sao, tôi lại chán chường cố gắng kéo xuống tiếp để tìm kiếm thứ gì đó. Cuối cùng cũng thấy rồi, là ảnh chị. Chị khoác trên mình bộ đồ cử nhân, có lẽ đó là bức ảnh chụp lúc chị tốt nghiệp, chị chụp cùng bạn bè nhưng trong tất cả, chị luôn nổi bật nhất. Chị quả thật đẹp thật đấy, chỉ vài năm thôi nhưng so với bây giờ vẫn có chút khác biệt. Lúc ấy trong chị là một nét đẹp trong sáng, tinh khôi, còn giờ đây nét đẹp ấy đã được tô điểm thêm đôi phần sắc sảo, tinh tế, lại có chút sâu lắng, tóm lại là lúc trước hay bây giờ, đều mang nét đẹp lôi cuốn lòng người. Mà trong lúc mơ màng ngắm gái, tôi lại lỡ tay thả tim ảnh chị, hú hồn chim én. Có lẽ tôi vẫn chưa dùng quen điện thoại mới, nhưng cũng thật éo le mà. Tội vội nhấp lần nữa để hủy thả cảm xúc vì nếu để chị thấy thì rất kì, ai đời lại đào ảnh từ cả mấy năm để thả tim với chả thích, như thế quá ư là lộ liễu rồi. Trượt xuống nữa thì lại chẳng còn ảnh có mặt chị, bạn bè lại có gắn thẻ cũng chỉ là những hoạt động chung, có chăng may mắn lắm thì thấy được bóng lưng chị, chị có vẻ khá chăm chú trong các việc tình nguyện đến mức chẳng cần chụp ảnh. Hình như chị thích chụp cảnh vật hơn là chính mình bởi các ảnh chị đăng đều là con người, cảnh vật, và rất nhiều loại hoa mà phần lớn là thứ hoa đặc biệt ấy.
Chị giáo của tôi đặc biệt thật đấy. Người ta có chút nhan sắc, có chút thành tích đã vội khoe khoang cả thiên hạ, còn chị đã chẳng những rất giỏi, có vẻ đẹp lấy lòng người như thế lại chẳng buồn vẻ vang. Ngẫm theo hướng tích cực, chị có đôi nét giống tôi, trang cá nhân của tôi cũng đâu có gì, tôi cũng thích phong cảnh hơn là những ảnh về mình, xem như tương đồng đi hehe. Nhưng giờ đây, tôi bỗng thấy tiếc nuối và ghen tị. Tôi ghen tị với những người được chứng kiến chị lớn lên, được ngắm nhìn vẻ đẹp đó ngày ngày trưởng thành, ngày ngày thay đổi. Tôi thấy tiếc nuối cho cuộc đời mình, nếu tôi được sinh ra sớm hơn một chút có thể được gặp chị sớm hơn không? Có thể được theo đuổi chị một cách đường hoàng hơn không? Tôi tự hỏi nhưng cũng chẳng thể dám chắc bởi khi bánh xe số phận cứ mãi lăn bánh, liệu khi tôi được sinh sớm hơn ấy, bánh xe đó có dừng lại để gặp nhau và tôi có may mắn được gặp chị như bây giờ? Rốt cuộc thì mọi thứ đến đều là duyên, đến vô tình nhưng lại khiến số phận của chúng tôi cứ như được cố tình sắp đặt mà tôi có cố tránh nó cũng không thể. Tôi nhận ra được rồi, và tôi hiểu, mình nên trân trọng nó. Tôi nên trân trọng cái cơ hội được gặp và được gặp lại chị lần nữa bởi trong cuộc đời này thì có mấy lần trùng hợp, có mấy lần được thấy nhau.
Từ sau chiều hôm đó, tôi tích cực học tập hơn, cố gắng hăng say phát biểu bài trong giờ của chị cứ như thể tôi và trước đây là 2 người lạ chẳng bao giờ quen. Cái chân tôi cũng 1, 2 hôm đã lành rồi nhưng có vẻ chị giáo cần thêm chút thời gian nữa. Thực ra từ cái tối tôi nghiên cứu Facebook chị, lòng tôi dâng lên những suy nghĩ chưa thể trả lời: Chị tính ra về trường cũng là năm thứ 2 nhưng trên tường nhà chị, chỉ có thể thấy những chia sẻ liên quan đến thông báo của trường, thật khác với những giáo viên mà tôi biết hoặc những người khác. Như mẹ tôi ấy, tôi thấy vào những dịp lễ trong trường thường xuyên chụp ảnh với mấy cô rồi đăng lên ngập tràn Facebook, có khi những ngày thường hứng lên thì cũng rủ mấy cô cùng đăng, cô Liên (cô mà bạn thân mẹ tôi ở trường cấp 3 có nhắc đến mấy chap đầu) cũng không ngoại lệ. Vậy thì tại sao chị lại chẳng có bức ảnh nào liên quan nhỉ? Là chị sống trầm tính quá ư? Và tôi đã quan sát chị nhiều hơn, thật sự tôi muốn hiểu thêm mọi thứ về chị.
Ra chơi thì hầu như ở lại lớp dạy và rời đi đến khi chuyển tiết, ra về có gặp các giáo viên khác cũng chào hỏi thật nhanh rồi đi, trông có một chút gì đó xa lạ. Những thắc mắc cứ dần dần nhiều hơn. Tôi nghĩ chắc chắn Hương sẽ biết nhiều thứ, có thể không bao gồm câu chuyện của chị nhưng tôi chắc chắn rằng sẽ hơn tôi rất nhiều
- Ê Hương, tao hỏi tí, sao tao thấy cô Thư có vẻ không được gần gũi lắm với thầy cô trong trường ấy nhỉ (Tại có mấy đứa khác ngồi đó nên không dám kêu chị)
- Là tao tao cũng chả thèm gần
- Là sao?
- Thì ghen tị
- …
- Thì cô Thư chả không xinh hơn, dạy giỏi hơn, chưa gì đã được dạy đội tuyển có giải cao rồi dạy ôn cả lớp chọn một 12
- Thì năng lực là thế chứ yếu kém ai cho dạy
- Nhưng mà mày tồ lắm em trai, có những người cố thể hiện lắm để được dạy lớp này đó, mà còn là người dạy ở trường lâu năm. Lớp 12 ôn thi thì sẽ được thêm tiền, nhất là giai đoạn cuối, ai chẳng ham. Nhưng tiếc các cô ấy không được cô Hiệu trưởng phân công. Cô Hiệu trưởng biết nhìn người mà, nhất là dạy Dũng thì chả không chọn.
- Mẹ tao bảo cô Thư dạy thì mẹ tao yên tâm vì từ đội tuyển đến mấy lần mẹ tao đi qua lớp cô dạy thì thấy dạy dễ hiểu, tóm lại xưa mẹ tao dù gì cũng là tổ trưởng tổ Toán, nhìn là biết mà – Dũng nói chen vào
- Tao nhìn mấy cô trường mình trông thế mà cũng ganh ghét người khác nhỉ?
- Chuyện… Cứ đến khi lợi ích bị lung lay thì mới xảy ra nhiều chuyện. Quan trọng cô Thư được học sinh quý cơ – Dũng
Hương nói tiếp
- Còn nhớ năm trước đợt 20/11 cái năm cô mới về từ đầu năm ấy. Sau khi văn nghệ xong, học sinh ầm ầm ra tặng hoa kín cả một vùng, thấy cô ôm về đến nhà cũng mệt thay, mà các cô khác thì vắng bóng. Xong nhá, bữa sau tao đi cất sổ đầu bài đã bị mấy cô trẻ trẻ (ý nó nói là mấy cô trên 30 ấy) trong trường bàn tán bảo khoa trương này nọ. Xong cũng có mấy lần tao đi qua còn nghe gì mà trẻ vậy đã về trường rồi cô Hiệu trưởng phân dạy lớp chọn chả biết có anh em hay đi đút lót gì không, hôm đó cô Thư cũng đi qua cơ. Mấy cô ấy còn nói gì mà đang ở Hà Nội chê điều kiện tốt hay sao còn về quê làm gì nữa. Má tự nhiên thấy liên quan.
- Thấy mẹ tao cũng kể - Dũng nói
- Rồi cô Thư phản ứng sao – Tôi hỏi
- Thì bữa đó nghe xong đi qua luôn chứ ai ngu mà đứng đó nghe nói xấu – Hương vừa cốc đầu tôi vừa nói
- Nhưng các thầy cô lớn tuổi trong trường quý cô ấy lắm mà – Dũng
- Mà mày biết không, bọn học sinh còn đòi cô mở lớp dạy thêm cơ, nhưng cô bảo cô chưa chuẩn bị. Tao cá là cô chả muốn dạy – Hương
- Sao? – Tôi với 1000 câu hỏi vì sao
- Giờ nhé, khi bọn nó chuyển lớp học thêm từ thầy cô lớp thường sang cô Thư, mất học sinh thì ai chịu, xong ghét nhau càng ghét, vô trường ai thở được
- Cũng đúng
Vậy là đủ hiểu rồi, thì ra chị bị đối xử như thế. Chi bị người ta ghen ghét, chắc chị buồn nhiều lắm, ấy vậy khi trước mắt học sinh, chị vẫn luôn giữ nét vui tươi, trong trẻo đến vậy. Cái cảm giác cô lập ấy, tôi làm sao không hiểu cho được. Tôi từng trải qua mà nhưng tôi sau cùng vẫn tìm thấy những người bạn thân thiết, còn chị có ai không? Gia đình chị chắc sẽ luôn là động lực cho chị nhỉ? Có giây phút nào đó, tôi bỗng nhận ra chúng tôi thật sự giống nhau, tôi nghĩ mình thật may mắn, có thể được hiểu và vui buồn cùng chị, mặc dù không trực tiếp.
Có một buổi chiều nọ, tôi đứng trên tầng nhìn dưới sân trường chỉ còn lại màu nắng. Người đã ra về từ lâu, chẳng còn tiếng ồn ào quen thuộc. Chị bước từng bước trên khoảng sân trường rộng lớn. Bóng chị lấp ló trải dài trên mặt đất, lúc đậm, lúc nhạt, độc bước cô đơn biết bao. Im lặng đi về trước, gót giày đều nhịp và làn váy bị gió hôn lên. Trông thật đẹp nhưng cũng thật buồn biết mấy. Vốn từng nghĩ tựa như trò đùa của thần Cupid, cho tôi một mũi tên xuyên tim, tôi biết yêu chị. Yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi từng cho rằng chỉ là thấy sắc mới nảy lòng tham. Nhưng có lẽ không chỉ có vậy. Mỗi ngày trôi qua, tôi lại có thêm những lý do để yêu chị hơn nữa. Lần thứ nhất, yêu chị có lẽ chỉ vì nét đẹp trời phú. Lần thứ hai, yêu chị vì sự ngưỡng mộ tận đáy lòng. Lần thứ ba, yêu chị vì những hiểu lầm ngẩn ngơ. Lần thứ tư, yêu chị vì chân chị đau khiến lòng mình thêm xót. Và giờ đây, tôi yêu chị chỉ đơn giản do chẳng nỡ nhìn thấy chị vì quá tốt đẹp mà phải cô đơn. Tôi chạy nhanh xuống dưới sân trường, đi sánh vai cùng chị. Vẫn là bóng người trải dài xuống mặt đất nhưng là một bóng thấp, một bóng cao. Hai cái bóng không thôi dao động bởi những tràng cười chẳng hồi kết. Chị sẽ không còn một mình nữa, ít nhất từ nay sẽ có tôi bên cạnh. Chúng tôi cứ thế cùng bước đi trên sân trường quen thuộc, trên cả hành lang nữa. Chẳng biết từ khi nào, chúng tôi thoải mái hơn, nói chuyện cũng nhiều hơn, những câu chuyện trên trời dưới đất. Cứ thế bước đi, tựa như hai người đã bước cùng nhau qua vô số tháng năm, từ nhạt nhòa đến sâu đậm như chiếc bóng dưới bầu trời những ngày âm u đến tỏa nắng rực rỡ.
Một buổi tối khi đang làm bài tập, chiếc điện thoại bỗng rung lên những tiếng thông báo. Tôi thì ít khi dùng điện thoại vì tôi không dễ nghiện bởi những thứ đó, tôi thích học hơn. Vốn nghĩ là tin nhắn chơi bời của mấy đứa bạn, định ném điện thoại lên giường rồi học tiếp nhưng chợt dùng lại bởi cái tên thân thương, là chị.
- Chiều mai em có bận gì không?
- Chiều mai em học với chị mà, hỏi gì kì thế chị, chưa già đã lẫn rồi nha haha
- Lẫn cái đầu em
- Không lẫn là gì? Còn chối
- Im ngay.
- …
- Không có thông báo các thầy cô ban giám hiệu họp nên không ra chơi và được về sớm à
- Ơ, có luôn à chị
- Em ngồi chào cờ hôm trước hay là trên mây?
- Có bao giờ em để ý mấy cái vụ tập trung ở sân trường đâu hehe
- Nên không biết người đẹp nào về trường
- Ai đẹp mới về trường à chị? – (Chê tiếp thằng Hiếu 18 quá ngu nha)
- Không, mà thôi em bận gì không
- Em không chị, chắc đi về nhà luôn quá
- Thế đi uống nước đi
- Chân chị khỏi chưa chị?
- Hơn tuần chả lẽ không khỏi, mai lấy xe xong đợi chị nha, xong dẫn chị đi luôn hihi
- Chị mời em sao em dẫn, lạ lùng girl
- Cũng muốn dẫn nhưng chị không biết nơi nào cả, mới về đây, cũng chẳng đi đâu ngoài ở nhà
- Vậy mai em dẫn chị đi nha, muộn rồi chị ngủ ngon nha – Tôi ngó đồng hồ thấy cũng muộn
- Đuổi người nhanh đấy, được, thôi học đi nhé, đi ngủ đây. Bye
Vài tia buồn chợt len lỏi đâu đây, chẳng ai rủ chị đi chơi ư, năm thứ 2 ở đây rồi, chắc chị buồn lắm. Ở trường thì người ta ganh đua, ở nhà thì chỉ có thể luẩn quẩn trong đó có lẽ vì không có bạn bè nào ở đây. Tôi tự hứa sẽ lập kế hoạch dẫn chị đi mọi nơi, vì giờ đây chị không còn một mình nữa.
Như đúng theo lời chị, chúng tôi được ra về sớm. Tôi không ra trước mà cùng chị lấy xe rồi đi. Tôi dẫn chị đến một quán nước cách trường không xa. Quán nước này không nằm ở mặt đường, mà nằm gần một hồ nước, hội bạn tôi rất hay đi tới. Ngày trước ở quê thì đâu thể xịn xò như giờ, chỉ là quán này được treo rất nhiều hoa phong lan vì anh chủ ở đây thích nó.
- Hoa đẹp quá, quán thích nhỉ - Chị chạy đi xem từng giỏ hoa một
- Em chọn mà hehe – tôi rất đắc chí
- Ghi nhận, lần đầu chị đi chơi ở đây luôn ấy, không nghĩ có chỗ đẹp vậy.
- Còn nhiều nơi nữa chị ơi
- Thế hả, tiếc nhỉ, ở đây cũng lâu đi mà chị lại chẳng đi được đâu cả
- Sau em dẫn chị đi
- Hứa nhé
- Em là người lớn giữ lời
- Được, người lớn nhớ đấy
Thế là chúng tôi ngồi đó nói chuyện phiếm mặc kệ thời gian trôi, hoàng hôn cũng dần đến, mặt trời hạ thấp dần mở ra cả khoảng trời đẹp đẽ
- Hoàng hôn rồi kìa, quán này mà ngắm được cả hoàng hôn thì xuất sắc
- Không sao, có chỗ khác ngắm được cả hoàng hôn mà, sau dẫn chị đi
- Thật hả?
- Đùa đấy
Một cái cốc đầu, bạo lực ghê, thế mà hôm trước đùa mình thế, quá ấm ức.
- Sao chị đánh em, hôm trước chị cũng thế mà
- Em làm người khác mong chờ
- …
- A, xin lỗi em nha (xoa xoa đầu tôi do tôi ngồi nên chị xoa được, chắc nhận ra điều gì rồi), chị thề chị lỡ tay thôi, hôm sau đi, nói rồi
- Đùa tí mà làm thấy ớn
- Nghe thấy đấy – Chị liếc tôi
- Em bảo đi thì đi
- Xì… người lớn xác chứ lớn gì.
Những cuộc hẹn thế là cứ tiếp tục được đặt. Tôi học ở đấy cũng là năm thứ 3, tôi đã đi rất nhiều nơi ở thị trấn. Nói là thị trấn nhưng ngày trước ấy mà, cũng còn nhiều giản đơn. Phần lớn tập trung gần mặt đường quốc lộ thì mọi thứ khá phát triển đúng kiểu thị trấn luôn, quá khác biệt so với xã tôi ở nhưng càng đi vào các ngõ, đi những xã lân cận thị trấn thì vẫn có gì đó rất đặc trưng ở quê. Ngắm trọn hoàng hôn ư, đơn giản, vậy thì ra đồng xem là đẹp nhất mà, mọi thứ chuẩn bị dần hiện lên trong đầu của tôi
Tôi dẫn chị đến cánh đồng cách trường tầm 2 km. Đây là cánh đồng ở một xã tiếp giáp thị trấn, nhà của mấy đứa bạn nên đôi khi hay đi lượn qua. Ở đầu rìa, có một cái cây đa to lớn, có cả ghế đá để ngồi, tôi dẫn chị đến để xe và định ngồi đó mà chị không chịu
- Xuống đồng chơi nhé, đừng ở đây
- Ở đây đi, sợ chị không quen lại ngại xuống đó ấy, nhiều con đó – Tôi dọa
- Lần đầu trên đời chị ra đồng luôn, ở Hà Nội nơi chị ở có đâu, mà lớn lên thì hầu như không về quê, có lúc nhỏ thì chị cũng không ra đây được.
- Hả lần đầu luôn?
- Không được à – Chị liếc tôi
- Được được, mình đi nha
Thế là tôi và chị ven theo con đường xuống đồng. Mùi hương đồng lại càng đậm đà hơn. Thời điểm tháng gần tháng 10 nên chẳng nắng gắt gì nữa. Chị ríu rít như đứa trẻ, tò mò về mọi thứ như thấy những điều mới lạ. Chị hít lấy hít để mùi hương mà tôi thích, chúng tôi thật giống nhau. Chị hỏi tôi về những điều chị thấy, tôi vui vẻ trả lời mọi thứ thỏa lòng chị khiến chị thích thú hơn. Sau đó tôi và chị chọn một gò đất cao trên đồng, ngồi xuống, tôi đã cẩn thận lấy áo mưa trong cốp xe từ nãy nên không sợ chị bẩn đồ. Chúng tôi ngồi, chị lại tiếp tục cảm nhận những điều chị chưa bao giờ trải nghiệm rồi chúng tôi bắt đầu nói chuyện. Tôi hỏi chị về điều tôi luôn nghĩ đến:
- Ngày đó sao chị lại chọn về quê dạy học, ở nơi đó không phải tốt hơn sao?
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Bạn thân bây giờ là bạn gái (come back...)
Anh Nguyên
Trả lời9 tháng trước
viết tiếp đi bác ai lại bỏ dở thế
Nguyễn Chí Bảo
Trả lời10 tháng trước
Truyện hay mà end sớm
Leetam
Trả lời10 tháng trước
Ahhhhhh ông thớt họ lươn -.- Ta sẽ mua hết kẹo rừng trên trái đất rồi đem đi giấu... hừ :)
Hùng Ngô
Trả lời10 tháng trước
Cái kết ngắn nhưng thôi kết thúc có hậu rồi xinh chúc mừng, tưởng chừng cái kết buồn
Hoàng Hồ Bảo
10 tháng trước
Viết truyện k có tâm ,có cái kết mà cũng k viết cho đàng hoàng được
Leetam
Trả lời1 năm trước
Sợ vợ tổn thương hay sợ vợ ghen :))
Hnzanst [Chủ nhà]
1 năm trước
Sợ tổn thương @@, vợ tôi không ghen đâu
Hoàng Hồ Bảo
10 tháng trước
Cái kết đẹp v mà k viết cho đàng hoàng bực mình ghê
Leetam
Trả lời1 năm trước
Thớt bị vợ cấm túc hay sao mà định ngưng kể :>
Hnzanst [Chủ nhà]
1 năm trước
Đâu có sợ :)), Sợ vợ tổn thương
Tập Yêu
Trả lời1 năm trước
Hay quá thớt ơi! Đừng drop nhé thớt em cảm ơn ^^
Hnzanst [Chủ nhà]
1 năm trước
Tôi đang định dừng kể :((
Tập Yêu
1 năm trước
Sao vậy bác? Tôi biết ai cũng có công việc và cuộc sống riêng tác giả cũng vậy nhưng bác ơi ra chap chậm xíu cũng được mong bác đừng dừng lại nhé!
Hnzanst [Chủ nhà]
1 năm trước
vì sợ câu chuyện về sau nó sẽ có thể có những luồng ý kiến ko hay đó
Leetam
Trả lời1 năm trước
Thế giờ chủ thớt sao rồi
Hnzanst [Chủ nhà]
1 năm trước
bây giờ tôi vừa trải qua bão nhá thím :))
Hùng Ngô
Trả lời1 năm trước
Đã từng thì chắc cái kết ko vui rồi ad hả
Hnzanst [Chủ nhà]
1 năm trước
Còn lâu lắm mới đến kết, thím thong thả nhé. @@