Mọi thứ cứ trở nên im lặng như thế. Tôi đợi mòn mỏi từ giờ ra chơi hết tiết ấy, buổi học ấy, buổi chiều ấy, tối ngày hôm ấy… đến cả sáng ngày hôm sau, rốt cuộc điện thoại sáng lên vài lần cũng chỉ là vài ba cái khuyến mãi Viettel đáng ghét. Ây… Thật chết tiệt mà, trong lòng có đá, tự khắc nặng nề, tôi không thể nào vui vẻ, cũng chẳng thể tìm ra một đáp án thật sự phù hợp: Là phải hay là không?
- Sao rồi người anh em của ta, trông mặt mày như mất sổ gạo vậy – Con Mắm Hương vẫn không quên khịa trước khịa sau tôi
- Có trả lời lại cái gì đâu mà
- Ồ, chơi trò bí mật hả, ừm, hahahaa
- Con điên kia, mày vui lắm à, cười khỉ gì vậy
- Có gì đâu, tao thấy hợp với mày lắm
- … - Tôi liếc nó và chẳng còn buồn gân cổ lên cãi lại
- Thì thôi, kệ đi, thích trò bí mật thì chơi lại với họ, làm như không quan tâm, khéo lại có vụ người ta chủ động thì sao, ví dụ là chị Thư thế mày lời to rồi
- Mày quên là tao là người theo đuổi à, sao mày cứ làm như bạn mày ngon lắm
- Chà… nay thức thời thế luôn à. Hahaaaa – Nó vốn dĩ không ngậm được miệng, không cho cơ hội để cái miệng khép lại
- … - Tôi trừng mắt như thể nó nói thêm câu nào nữa, tôi sẽ rượt nó khắp sân trường
- Thôi để chị đây giảng giải cho chú nghe về một vài tình tiết chị suy luận
- Ra vẻ?
- Mày nghĩ mình mày biết chơi trò bí mật à, rõ ràng mày lén lút đặt hoa trước nhà chị ấy, thế mày nghĩ chị ấy sẽ không làm vậy với mày à
- Ý mày người đó là chị Thư, nhưng tại sao biết tao tặng, rồi số điện thoại tao? Không thể nào rồi
- Tao thì không nghĩ được sao chị ấy biết được mày tặng nhưng tao nói rồi, chị Thư hôm ấy trông như biết luôn trước khi tao nói rồi, kiểu không bất ngờ gì đâu
- Còn điện thoại thì hôm qua tao chả kể với mày là tao nhớ không nhầm thấy cô ấy có cầm vào còn gì – Long từ đâu nhảy vào
- Nhưng cũng không thể kết luận được mà, tất cả chỉ là bọn mình đoán, lỡ may không phải có phải nhọc người không
- Thử đi – Long tỏ ra khá đắc chí
- Kiểu gì, qua tao với con Mắm vừa thử xong, chưa đủ hả. Nhắc mới nhớ, qua tao thấy chị ấy còn như chẳng liên quan gì đến hoạt động chột dạ, điện thoại cũng chẳng kêu
- Dù gì cũng không biết, không thử thì thôi, nhiều lời, trong lòng thì gào hét, lo sợ, bày đặt – Lại là cái miệng của con nhỏ Hương
- Tóm quần là làm gì nữa thằng cu kia
- Đã không gọi được thì mày tìm luôn số cô ấy đi, giống nhau thì cùng 1 người
- A, ý hay, ý hay – Con bé mắt sáng trưng cùng đập tay với thằng nhỏ
- ??? – Tôi thì 3 chấm, vẫn chưa tiếp thu được ý đồ của mấy cái não này
- Sao mày học giỏi thế sao giờ mày ngu vậy Long – Thằng bé cốc đầu tôi
- ??? – Vừa sờ chỗ bị đánh, vừa trưng bộ mặt khó hiểu
- Bảo Dũng lấy cho, mẹ nó chẳng to nhất trường
- Ôi trời, sao mày có thể nghĩ ra cái thứ này vậy Long, sao mày trở nên thế này khi nào vậy, ôi bạn tao, không hổ là bạn tao mà hahahaha
- Chỉ có mày ngu thôi – Vẫn tiếp tục là cái miệng ai đó
- Nhưng… tự nhiên 1 thằng con trai đi xin số cô giáo, thằng Dũng nghi ngờ thì sao, a, kể ra nó cũng chưa biết
- Nó đâu ngu như mày, mắt nó vẫn còn kia kìa, bọn tao chơi với mày bao lâu chẳng lẽ không nhìn ra
…
Ở 1 tiết ra chơi nào đó, tôi quàng vai bá cổ thằng bé ra ngoài
- Ê Dũng, nhờ mày 1 tí được không?
- Nói, nay trông ấp úng như con gái vậy.
- Mày kiếm hộ tao số điện thoại cô Thư được không?
- Sao tao kiếm được? – Nó nhướn mắt nhìn tôi, nhưng cái nhìn này lạ lắm
- Thì mẹ mày đó, đi mà Dũng
- Mày được đấy, thích chị ấy mà chẳng kể cho tao, à, còn kể cho Hương với Long cơ, mày cho tao ra chuồng gà, giờ có việc lại chạy đến, bạn với chả bè, vứt nhá
- Tao lạy mày, chuyện dài lắm. Long thì tao kể với nó trước khi biết chị ấy dạy ở đây, còn con bé nhà mày, nó nghe lén tao với Long nói. Với lại, dù gì cũng khó có thể nói ra chuyện này, mày biết mà, chị ấy còn dạy tao đấy. Xin lỗi mà, ai muốn giấu
- Đùa tí mà căng, chơi lâu năm, nhìn mày lạ lạ là đoạn được, xin lỗi cái gì,… mà, cái gì mà “con bé nhà mày” vậy, má… - Thằng bé bỗng cười ngại ngùng, còn tôi nhếch môi, chán bọn nhỏ chơi mèo vờn chuột
- Thế giúp nhá
- Tao không chắc đâu, tao đâu sờ được tài liệu mẹ tao, với cả điện thoại cũng đâu nghịch linh tinh được vì không có lí do ấy, tại có điện thoại riêng rồi mà
- Thôi giúp tao đi, chỉ có mày giúp được tao
- Ừm… Mày kể hết toàn bộ câu chuyện từ đâu đến giờ, tao sẽ khoan hồng tha lỗi cho mày và cố giúp mày
- Chốt
Chao ôi, tôi đâu có thể còn sự lựa chọn nào khác. Đi học xong còn phải kéo nó ở lại ngồi kể chuyện tình thiên sử, tại sao thế này, vì sao thế kia rồi tự nhiên thân như thế thì nhờ nó xin số điện thoại để làm gì nữa, lại cứ thế, 1 người dồn hết tâm sức để lắng nghe, còn 1 người thì mãi thao thao bất tuyệt
- Nhưng tao thấy Long với Hương nói cũng xuôi đấy, tao cược là chị ấy
- Khỏi cược, mày cứ lấy được số điện thoại, tự khắc biết
- Biết rồi, sau mày giấu tao gì tao xử mày luôn, thằng khỉ
- (Tôi giơ 2 ngón lên trời) Thề, lần cuối
Trời độ, có mỗi 1 cái số điện thoại mà thằng bé làm tôi khô họng, rát cổ, còn phải thề thốt với nó không giấu nó nữa. Nghĩ cũng hơi sai sai, có 4 mống chơi với nhau, mà còn quên kể cho nó, lâu ngày thôi luôn, chắc nó thấy tủi thân lắm nhỉ? Đúng tôi từ khi nhiễm hồng trần, dấn thân vào con đường “trường tình” ấy thì đã trở thành tội đồ thiên cổ rất nhiều lần
Tôi vẫn cứ thế, vẫn chờ đợi, chờ đợi tin tức nóng hổi bỏng tay của Dũng. Nhưng thời gian vẫn không có chờ đợi ai, nghĩ bụng: Chắc mẹ nó khó lắm, khó tìm được số là điều không thể tránh khỏi. Tôi bỗng thở dài 1 tràng, lắc đầu lắc cổ, tự nhủ: Có khi lần này không bao giờ biết người đó được rồi. Trong lúc thần hồn nát thần tính, sợ sợ, buồn lo, tự dọa mình dối người thì tiếng thông báo như vớt tôi trở lại đỉnh núi cao vời vợi. Vâng, đó chính là dạy số điện thoại mà Dũng gửi cho tôi. Giờ đó gần 10 giờ đêm rồi, trong thâm tâm tôi vô cùng cảm kích thằng bé. Nhưng chẳng bao lâu đâu, tôi nhanh chóng không còn là chính mình. Dãy số nó vừa gửi với dạy số mấy ngày qua nhắn tin cho tôi là 1. Ôi mai chuối, tôi gào thét “Tiếng tôi vang rừng núi. Sao không ai trả lời”. Một vàn câu hỏi vì sao nối đuôi nhau đè bép tâm trí bé nhỏ của tôi. Rốt cuộc tại sao chị lại biết đó là tôi tặng nhỉ. Why? Rồi thì… Dừng khoảng chừng là nhiều hơn 2 giây, chị mà cầm điện thoại tôi nháy sang máy chị luôn hả, thì chắc có nhật ký cuộc gọi nhỉ? Tôi lại lần mò điện thoại về những cuộc gọi ngày hôm đó. Chao ôi, sạch sẽ đến lạ, tóm quần thì chỉ có mình mới là kẻ giấu đầu lòi đuôi, chị xóa luôn cuộc nháy đó rồi các bác ạ, tôi ạ chị luôn rồi. Tiếp tục dừng thêm 2 giây, ôi, chị thấy luôn cái nền điện thoại tôi luôn rồi ư? Cái ảnh mà tôi đứng xa chụp lén chị hôm cùng chị đi xem hoàng hôn ấy. Trời không độ ta, lại đi độ nàng huhu. Mặc dù lấy cảnh chính là hoàng hôn như thân ảnh chị ở góc vẫn có thể thấy ở phía xa. Lạy trời phật cho lúc ấy chị chỉ chăm chăm lấy số mà không thèm nhìn màn hình của tôi. Tôi không rét mà run rồi. Mùa đông chưa đến mà thần linh ơi…
Sau 1 hồi đấu vật với tâm lý, tôi đành buông xuôi: thôi thì chuyện đã lỡ làng, vậy thì cứ thuận theo tự nhiên vậy. Xem như, tôi đã trưng ra chút gì đó thể hiện rằng tôi yêu chị để chị thấy, mọi thứ rốt cuộc cũng nên tiếp cận từng bước, tránh vội vã đốt cháy giai đoạn, đốt luôn mọi thứ mà bấy lâu cẩn thận từng chút. Giờ đây, tôi lại băn khoăn 1 điều, rằng tôi có nên chủ động nhắn tin thừa nhận với chị không? Có nên nói rằng là em cả đấy? Nhưng rồi tôi lại quyết định bất động, xem như im lặng chính là mình đồng ý thừa nhận, còn 1 lúc nào đó, tôi sẽ cho chị biết tôi đã biết người đó là chị, lúc này đây, tôi lại chỉ muốn chậm lại 1 chút, tìm cách làm mọi thứ hợp lý hơn
Lại 1 buổi sáng nữa thật nhanh đến, lần này không chỉ là 2 đứa mà đã là 3 đứa hóng hớt kết quả thu được
- Là chị ấy thật đấy, khỏi ngóng
- Sào mặt mày bình tĩnh vậy
- … - Tôi cười trừ, tỏ ý muốn bỏ qua vấn đề này
Kì thật tôi cũng không thể hiểu tại sao lúc ấy mình lại có thể giữ vững tâm thế như vậy. Nếu ngày qua vô cùng hối hả, sợ sệt, lo lắng thì ngay lúc này, mọi thứ ngày hôm nay dường như không quá khó tiếp nhận đến thế. Cuối cùng chỉ là: Chuyện gì đến cuối cùng sẽ đến thôi
Một vài ngày tiếp theo, chúng tôi vẫn duy trì trạng thái bình thường như thế, không trở nên ngại ngùng, cũng sẽ không thể hiện điều gì kì lạ khiến đối phương nhận ra. Số điện thoại đó cũng đã có 1 tên gọi vô cùng đáng yêu trong danh bạ của tôi và nó vẫn chỉ cứ mãi đứng yên ở đó, không còn những tin nhắn đến nữa, mọi thứ dường như cứ bình bình lặng lặng trôi qua, tôi đã tưởng chừng chúng tôi chỉ có thể giậm chân tại chỗ mãi chẳng thể tiếp tục.
…
Một ngày đi học như bao ngày khác, hôm nay tôi học với chị giáo tiết cuối. Cứ mỗi tuần đến cái ngày này, tiết này, tôi như tìm được động lực sống của đời mình. Chả là mấy tiết ở trên đều không văn thì sử, thử hỏi đời học sinh có ai là kiên nhẫn, tỉnh táo để sống sót sau mỗi giờ học, vả lại tôi lại không thuộc dạng ưu tú, thánh nhân mà có nhiều niềm đam mê với sách vở như thế. Còn có 1 lí do khác chính là: Đây là tiết cuối trong 1 tuần học với chị, sự chờ đợi vì thế cũng tăng cao, hầu như ngày nào cũng chạm mặt bỗng nghỉ vài ngày không gặp tự nhiên sẽ sinh ra cảm giác nhớ
Nếu như thường ngày, chị sẽ bước vào lớp với vẻ mặt như được 100% sức mạnh, vực dậy chúng tôi từ đáy tinh thần, lúc nào cũng cười vui, pha trò để chúng tôi không mệt mỏi thì hôm nay, có thể nói, đây là lần đâu tôi thấy được bộ dạng ấy của chị. Nét mặt nhợt nhạt, dáng đi dường như không vững chải, ánh mắt như thiếu ngủ, trông có vẻ thật sự vô cùng mệt mỏi. Tôi cứ tưởng chừng chỉ vài cơn gió nhẹ cứ có thể thổi bay người chị, nói như vậy có nghĩa thật sự rất khác thường, sắp không thể chống đỡ. Chúng tôi tiết này học lý thuyết bài mới nên việc chị giáo phải nói đương nhiên là nhiều hơn so với những hôm ngồi làm bài tập. Chị còn không thể đi xung quanh lớp mà chỉ có thể đứng tại chỗ trên bàn giáo viên hoặc sẽ cố ra bục giảng viết bảng. Trong lòng tôi lúc đó đang là gì nhỉ? Đó chính là cảm giác đau lòng, vô cùng xót, xót cho chị, cũng vô cùng khó hiểu: Rốt cuộc, chị bị gì thế, tại sao lại trở thành bộ dạng này. Lớp chúng tôi chứng kiến chị như vậy thì cũng vô cùng biết ý, không nháo như mọi ngày nữa mà trở nên nề nếp hơn, im lặng và chỉ chăm chú nghe chị giảng bài. Nhìn cảnh này, tôi chỉ biết thở phào 1 hơi: Xem như bọn mày còn có thể biết chút đạo lý. Tôi hầu như đều sẽ quan sát chị nhiều hơn so với mọi ngày, tôi sợ chị không trụ được nổi. Có lúc, lúc chờ chúng tôi chép bài, tôi lại thấy chị đang lục cặp sách, lúc túi áo, túi quần để tìm kiếm gì đó, mà lúc đó tôi thật sự không thể nghĩ ra đó là gì, chỉ biết, chị có lẽ không tìm thấy thứ đồ đó. Càng về nửa tiết cuối tôi càng cảm thấy chị xanh xao hơn
- Ê Hiếu, sao trông chị Thư kiểu có thể ngã xuống luôn vậy – Con bé Hương đẩy vai tôi nói
- Không biết, tao đang sợ chị ấy không dạy hết tiết này
Giờ đây, tôi chỉ mong chị có thể gắng gượng 1 chút, không phải là để có thể dạy chúng tôi hết tiết mà không xảy ra chuyện gì gián đoạn, chỉ là, tôi biết, để phải dừng dạy lại, đó cũng là lúc sức khỏe chị không còn gì xấu hơn nữa, nó đã vượt quá sự giới hạn của chị, vậy thì mấy con chữ ấy đối với tôi còn có ý nghĩa gì nữa.
Từng phút, từng phút cứ trôi qua, tôi bỗng cảm thấy tại sao tiết học này trôi qua lâu như thế, nó còn có vẻ dài hơn cả tiết Văn, tiết Sử. Trông lên bàn giáo viên, sắc mặt chị có vẻ ngày càng mờ mịt, không thấy có dấu hiệu chuyển biến tốt lên. Khi chỉ còn khoảng chừng hơn 15 phút nữa hết giờ, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến. Chị đang vừa đứng vừa dựa vào bàn để xem mấy ví dụ của bọn lớp tôi lên chữa thì mắt chị không còn đặt theo hướng trên bảng nữa, đột nhiên nhíu lại, lắc đầu rồi từ từ không đứng vững mà ngã xuống. Lớp tôi thì đang im lặng bỗng trở nên nhao nhao, không biết làm gì. Bàn chúng tôi, 4 đứa chạy vội lên gần chị, đỡ chị ngồi lại ghế. Có vẻ dường như tiếng ồn ở lớp lan sang lớp khác khiến cô chủ nhiệm lớp tôi đang có tiết bên cạnh chạy sang xem tình hình. Chỉ thấy cô xen vào, xem chị giáo của tôi rồi hỏi chúng tôi mọi thứ xảy ra, sau đó quay xuống lớp nói
- Bây giờ mấy bạn nam khỏe mang cô Thư xuống phòng y tế để cô y tế xem như thế nào, còn lại tất cả ngồi yên lặng trong lớp, lớp phó lớp trưởng điều hành lớp cho đến hết giờ.
- Cô ơi thôi để em với Hiếu, Long đi cùng cô Thư xuống còn xách đồ cho cô ấy, tại cô ấy gần nhà em, còn lớp Dũng cho làm tiếp ví dụ trên bảng cũng được ạ - Con bé Hương đưa ra ý kiến
Cô chủ nhiệm suy nghĩ 1 lúc rồi như có kết luận
- Vậy cả lớp nghe theo bạn Dũng lớp phó học tập chữa bài nhé, quản lý lớp cho tốt. Cô còn đang cho lớp bên làm kiểm tra 15 phút nên không đi cùng được, các em đỡ cô Thư giúp cô nhé.
- Dạ
Sau đó mọi thứ lại trở về nét yên tĩnh như khi nãy, chỉ khác giờ đây chị không còn đứng dạy nữa rồi. Tôi cõng chị lên lưng, dường như chẳng cần sự trợ giúp của Long, 1 mạch lao nhanh xuống tầng hướng về phòng y tế, còn 2 đứa xách đồ chạy theo phía sau. Sau khi kiểm tra huyết áp và hỏi thăm, cô y tế nói với chúng tôi rằng chị giáo bị tụt huyết áp. Nói đoạn, cô pha chị ly trà gừng để chị uống, được 1 lúc chị có vẻ nhận thức hơn, hiểu rằng mình vừa ngất, rồi cô y tế hỏi sao mà để bị như thế thì chị nói rằng ngủ không đủ, thức khuya rồi thì không ăn sáng còn dạy từ tiết 1 đến giờ nên bị vậy. Chị ngồi thêm lúc nữa, tiếng trống hết tiết cũng vang lên, học sinh học hết tiết 4 thì ra về, còn ai học tiếp tiết cuối thì ở lại. Ở lại tầm nửa tiếng nữa, sau khi ăn vài cái bánh trong phòng, có vẻ tinh thần chị ổn hơn, ổn ở đây là không mơ màng nhưng trông vẫn còn tệ, trông vẫn không vững, có thể nói rằng khó mà đi lại như bình thường, phòng y tế thì chỉ vó vài thú tạm thời đâu thể đầy đủ. Cô y tế định đi ra ngoài hình như để tìm mấy thầy chở cô về nhà, chưa ra cửa thì con bé Hương nói
- Cô ơi, em ở gần nhà, bọn em cũng học hết buổi rồi, mấy bạn này chở cô thư về cũng được ạ
- Các e ra về rồi hả, cô đang còn định nhờ chú bảo vệ đưa về tại giờ các thầy đang trên lớp hoặc có khi về nhà rồi. Vậy các em chở cô Thư về cẩn thận nhé, cô ấy không sao đâu, nghỉ ngơi tốt là được thôi
Vậy là tôi đi xe chị giáo, chị giáo ngồi sau dựa vào tôi, tôi thì thỉnh thoảng đưa tay đỡ sau lưng chị đề phòng lỡ may chị ngã xuống đường. Còn con bé Hương sẽ đi xe tôi đến sau để tiện mang đồ về cho chị luôn. Nó thì đi trước tôi để chỉ đường vào nhà chị. Thế là, đầu tiên tôi đến nhà chị lại trong tình trạng éo le như vậy.
Trên đường lái xe, tôi vừa gấp gáp, lại cũng lo sợ. Tôi vừa muốn đi thật nhanh để chị về có thể nghỉ ngơi không phải khó chịu nữa, cũng vừa sợ, sợ đi quá nhanh sẽ khiến chị không chịu được gió hoặc có thể ngồi không vững. Lúc này một vài kí ức, một vài lời nói lại xuất hiện trong đầu tôi:
“Kẹo thì hay ăn kẹo gừng, cô hay mang theo”
Thì ra chị luôn mag theo bên mình là vậy, thì ra khi nãy chị đang tìm kiếm nó? Tôi bây giờ mới hiểu tại sao chị lại có thói quen đó. Vậy là những chiếc kẹo gừng nhỏ bé ấy, trong vô thức đã gồng gánh giúp cho người tôi yêu có thể đứng vững vào những lúc yếu đuối đến vậy.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Nghiện ma tuý
Anh Nguyên
Trả lời9 tháng trước
viết tiếp đi bác ai lại bỏ dở thế
Nguyễn Chí Bảo
Trả lời10 tháng trước
Truyện hay mà end sớm
Leetam
Trả lời10 tháng trước
Ahhhhhh ông thớt họ lươn -.- Ta sẽ mua hết kẹo rừng trên trái đất rồi đem đi giấu... hừ :)
Hùng Ngô
Trả lời10 tháng trước
Cái kết ngắn nhưng thôi kết thúc có hậu rồi xinh chúc mừng, tưởng chừng cái kết buồn
Hoàng Hồ Bảo
10 tháng trước
Viết truyện k có tâm ,có cái kết mà cũng k viết cho đàng hoàng được
Leetam
Trả lời1 năm trước
Sợ vợ tổn thương hay sợ vợ ghen :))
Hnzanst [Chủ nhà]
1 năm trước
Sợ tổn thương @@, vợ tôi không ghen đâu
Hoàng Hồ Bảo
10 tháng trước
Cái kết đẹp v mà k viết cho đàng hoàng bực mình ghê
Leetam
Trả lời1 năm trước
Thớt bị vợ cấm túc hay sao mà định ngưng kể :>
Hnzanst [Chủ nhà]
1 năm trước
Đâu có sợ :)), Sợ vợ tổn thương
Tập Yêu
Trả lời1 năm trước
Hay quá thớt ơi! Đừng drop nhé thớt em cảm ơn ^^
Hnzanst [Chủ nhà]
1 năm trước
Tôi đang định dừng kể :((
Tập Yêu
1 năm trước
Sao vậy bác? Tôi biết ai cũng có công việc và cuộc sống riêng tác giả cũng vậy nhưng bác ơi ra chap chậm xíu cũng được mong bác đừng dừng lại nhé!
Hnzanst [Chủ nhà]
1 năm trước
vì sợ câu chuyện về sau nó sẽ có thể có những luồng ý kiến ko hay đó
Leetam
Trả lời1 năm trước
Thế giờ chủ thớt sao rồi
Hnzanst [Chủ nhà]
1 năm trước
bây giờ tôi vừa trải qua bão nhá thím :))
Hùng Ngô
Trả lời1 năm trước
Đã từng thì chắc cái kết ko vui rồi ad hả
Hnzanst [Chủ nhà]
1 năm trước
Còn lâu lắm mới đến kết, thím thong thả nhé. @@