Logo
Trang chủ
Chương 19: The end.

Chương 19: The end.

Đọc to

Chào các thím. Chuyện là trước đó tôi có chia sẻ trên trang truyện voz với ý định muốn dừng viết, nhưng sau lại vẫn tiếp tục. Sau đó lại có vụ kia nổi lên, vợ tôi bảo thôi đừng viết tiếp vì giờ có khi nhiều nhóc còn nhỏ vào đọc, không tốt. Tôi sẽ tóm lược mọi chuyện. Lúc lớp 12 ấy tôi và cô ấy yêu nhau. Bố mẹ cô ấy mất từ khi cô ấy còn tiểu học nên ông bà ra HN từ đó sống cùng. Còn chuyện ny cũ của cô ấy, là tên đó với cô ấy yêu nhau cũng vài năm, thực ra ấn tượng về tên đó với cô ấy chính là hắn có nét giống bố cô ấy, nên cô ấy chấp nhận yêu. Bạn biết mà, khi con ngta thiếu thốn thứ gì thường có xu hướng chọn thứ giống thế. Mới đầu khi yêu nhau hắn ta nhiệt tình, làm ngta cảm giác có vẻ đã chọn đúng người, nhưng sau đó có vẻ trở nên nhạt nhòa dần, cô ấy khi ấy vẫn nhủ rằng có lẽ cặp đôi nào yêu nhau lâu cũng thế. Tên này cũng dạng ăn chơi nhà cũng có điều kiện, bạn bè cô ấy đôi khi thấy hắn chơi bời, có lúc còn đi với cô gái khác, cô ấy chọn không nghe 1 phía, vẫn để hắn ta cho cô ấy 1 câu trả lời. Và kết quả là, những lần đó, hắn đều có lý do chính đáng, bảo rằng bạn cô nhìn lầm, không tin cứ hỏi bạn hắn xem hắn có phải đang ở cùng họ lúc đó không, sau đó lại trở nên quan tâm cô ấy hơn. Cô ấy lựa chọn tin tưởng ny mình. Khi cô ấy vừa lấy bằng tốt nghiệp, thì đã chấp nhận yêu cầu của hắn sẽ làm đám cưới, vì hắn nói lâu rồi (kiểu thế đi). Bà mẹ hắn ta làm bác sĩ, và rồi cái vụ khám tiền hôn nhân nó xảy ra. Nhà nó bắt phải thế, bảo truyền thống, (kiểu để khỏi rước bệnh vào nhà đi), cô ấy nghĩ cũng chẳng mất gì, nên cũng đồng ý. Kết quả là, cô ấy được chẩn đoán có khả năng vô sinh (tôi không nói bệnh nhé, cứ tưởng tượng như mấy vụ Trương Mỹ Nhân hay gì đó). Bà la sát đó nói ý tư với cô ấy, vai trò phụ nữ này kia, ý kiểu gì các bác biết tỏng rồi nha. Cô ấy rất sốc khi nghe tin đó, có khóc lóc, các bác biết mà thiên chức người phụ nữ, ai cũng muốn được làm mẹ mà, bà kia nói chói tai ra sao, ý tư ntn, cô ấy đều vượt qua, cô ấy chỉ quan tâm tên nyc kia nghĩ gì. Và vâng mama boy, hắn sau đó gặp cô ấy, bảo hắn cũng khó xử, hắn không thể nào không có con. Ok cô ấy biết là nhận được câu trả lời rồi, ok đề nghị chia tay, cảm thấy mọi hứa hẹn, mọi chuyện như kết thúc: Vừa nghe tin đó, vừa nhận ra tên cặn bã . Hắn giờ lại làm vẻ níu kéo, bảo bác sĩ có khi nhầm thì sao, hắn lại có thể nói vs cô ấy chỉ cần "ấy ấy", chỉ cần có con là mọi chuyện đều có thể. Ban đầu cô ấy nghe nửa vế đầu tưởng là có được gì đó an ủi, nhưng rồi, chỉ cần nghe hết câu thôi, thằng chóa điên kia đã đủ để lĩnh 1 cái bạt. Đơn giản mà: Vậy nếu không có được rồi cô ấy trở thành cái dạng gì, để người khác chơi đùa rồi đá ư, và quan trọng cô ấy khi vừa ra trường, vẫn luôn lo sợ, vẫn rất truyền thống, 1 mặt nó không đủ khiến ngta tin tưởng qua rất nhiều chuyện. Vâng thằng chóa đó sau đó nổi khùng, con nhà giàu mà, đâu dễ bị đánh đâu nên mới chỉ 1 cái tát, đâu chịu được. Nó nổi điên, nhưng nó đâu dám đánh lại, có nhiều người vẫn còn xung quanh mà. Đánh phụ nữ thì đâu đáng mặt đàn ông. Nó siết cổ tay cô ấy, nhục mạ rằng: "Cô tưởng cô có tí sắc mà làm ra vẻ thanh cao, mang tiếng yêu nhau 2,3 năm trời mà đụng vào người cũng không được. Không có bố mẹ dạy thì có khi ăn chơi trác táng khéo từ lâu đã đi mua vui cho bọn đàn ông rồi, đt cái mà làm gì căng, dù gì cũng vô sinh còn ra vẻ". Vâng nó bị ăn 1 cái tát má đối diện. Lúc này nó đâu chịu được nữa, chuẩn bị đánh lại, thì chị giáo nhà tôi nhanh tay đẩy nó ra rồi hét lên, trong quán cafe mà, ngta không đấm nó là may rồi. Chị giáo kể lại khi ấy chị khóc ghê gớm lắm, kiểu khi bạn luôn tha thứ cho những thứ nhỏ nhặt của người kia nhưng bạn nhận lại được gì? Rồi thì bạn nhân tin sét đánh, thằng chóa điên kia lại xúc phạm bố mẹ bạn. Sau vài tháng, nghe bạn bè kể thì biết được thằng chóa kia nó làm đám cưới với con bé nào đó, cũng có thai 4,5 tháng rồi. Vâng hiểu mà, chị giáo lại đau lòng lần nữa, không phải vì là vì hắn, mà là vì mình ngốc nghếch đã nhìn nhầm, tin lầm người. Đó là lí do chị chuyển về quê, chị muốn tránh ánh mắt của mọi người bàn tán, cũng muốn sống cuộc sống bình thường. Lúc đầu cô ấy trốn tránh không dám đối diện với việc cô ấy cũng thích tôi. Cứ muốn cách xa kiểu thế. Đến khi thằng chóa kia đến tìm cô ấy. Nó cầu xin cô ấy cho nó cơ hội, nói là nó sai trái, nó nông nổi, bảo ko có con cũng được. Đừng tưởng nó quân tử gì nha. Sự thật đằng sau là: Con vợ nó cũng chẳng ngoan hiền gì, cùng 1 dạng mới gặp nhau mà, nó về lôi dần hết tiền nhà nó đi, ăn chơi bay lắc, chửi rủa mẹ chồng rồi chồng (Tôi thề tôi hả dạ vãi chưởng). Sau đó thì nó lấy đủ rồi nó vứt con lại nó li dị. Thằng này thì ăn chơi biết làm ăn gì, ăn bám thì giỏi, nghề ngỗng như trò hề, đâu thể đi lừa bọn gái mới lớn nữa nên lại về tìm cô ấy, muốn về chăm con cho nó, rồi sau lỡ may có gì xảy ra vẫn ăn bám dựa hơi được. Vì nó về tìm thì tôi mới biết được mọi chuyện, vì chúng tôi thấy được nó không buông tha, cứ bám đến trường rồi về nhà mặc dù cô ấy đuổi đi, cũng như xem nó như không khí. Nó lại làm như nó thâm tình, mua hoa, rồi bộ dạng cứ đến trường, làm như cô ấy chảnh chọe, các kiểu đi. Xong bọn tôi đuổi nó, nhờ cu Dũng kêu mấy anh em nó quen đến đe dọa nó cứ đặt chân vào đất này, đụng đến cô ấy thì sẽ không có đường về nữa. Lúc đầu nó ko sợ đâu, xog nó bị chúng tôi oánh cho nát mặt mới biến đi. Tôi sau chuyện đấy, nói với cô ấy rằng tôi biết chuyện cô ấy lo lắng là ntn rồi. Nhưng cô ấy lại không biết ý tôi là bênh cô ấy chứ không phải chuyện thăng chóa kia. Tôi nói rằng nếu cô ấy cũng thích tôi nhưng vì chuyện đó hay sợ ánh mắt người đời vì mqh này thì ko cần lo sợ, nếu chúng tôi yêu nhau, tôi sẽ không lại gần, không khoa trương để mn biết. còn vấn đề kia tôi sẽ hiểu cho cô ấy (nhưng sau thì biết bà cô không biết tôi nói vấn đề nào @@, lại tưởng chuyện cô ấy và thằng kia ầm ĩ thế nào) . Còn nếu cô ấy không thích tôi, không sao cả, chúng ta làm cô trò bình thường, tôi cũng không làm cô ấy khó xử Và cô ấy nói là:" Chị nghĩ chúng ta cứ như vậy đi, sẽ tốt hơn cho em khi chúng ta không là gì cả, không xứng đáng để em đánh đổi đâu, chị cũng không muốn yêu đương nữa, mong em hiểu". Tôi mới bảo tôi hiểu rồi, chúng tôi sẽ như bình thường, nhưng bất cứ khi nào cô ấy chấp nhận tôi tôi vẫn sẽ chờ... Tua tua tua đi tí. Rồi có lần đó đã xảy ra, mở ra 1 câu chuyện khác. Sau đó chúng tôi cố gắng trở về bthng, mặc dù tôi vẫn quan tâm cô ấy nhiều như trước :))). Lúc ấy cô ấy đi về HN thăm ông bà, chiều lại có tiết lớp tôi nên sẽ đi về quê vào đầu giờ chiều để kịp giờ. Tôi có biết vì có nói chuyện qua mess. Sau khi đến lớp, trc giờ vào học 1 chút, tôi lại nghe thấy đám bạn bảo có vụ tai nạn thấy mấy lớp đang bàn tán con xe ga trắng với cái ô tô ở đoạn cách trường tôi gần 2km gần cây xăng, thấy bảo người nữ lái xe bị thương khá nặng. Đầu tôi "Oang" 1 cái, tôi bắt đầu sợ. Tôi nhắn tin, chị không rep, gọi điện cũng không liên lạc được, thế là tôi vội vàng chạy xuống tầng lấy xe phóng ra khỏi trường, cổng trường khi ấy có gì, có ai tôi không thèm để ý nữa. Nhà chị ấy kiểu có 2 đường đến trường. 1 đường tắt nhưng nhỏ và xấu nhưng ngắn hơn chút, còn 1 đường là đường quốc lộ ấy. Tôi phóng theo đường tắt để qua nhà chị ấy xem có khi nào nhầm lẫn, chị ấy còn ở nhà không, trên đường tôi vẫn nháy máy và không có ai trả lời nhé. Đến nhà thì nhà khóa cổng, tôi thì kêu trời thôi xong rồi, lại nẹt bô, phóng nhanh hơn và vẫn không ai bắt máy. Tôi vòng lại đến trường (kiểu đoạn gây tai nạn bọn kia bảo ở cây xăng nhá nó sẽ trên đường đến trường). Tôi đi như cơn gió. KHi nhìn từ xa thấy xe ô tô móp đầu, rồi mọi người vẫn tập trung thì tôi không còn thở được nữa rồi, lại thấy mảnh trắng của xe bay ra. Tôi đến đó nhanh hơn. Đời không như mơ, con chó chạy sang đường, tôi tránh nó nên tôi bay như cơn gió lết 1 vệt dài vào sâu lề đường, vào sát nhà dân. Mọi người chạy lại. Và rồi khi tôi cảm giác được sự nhói ở cánh tay và sau lưng, thấy máu chảy, tôi choáng luôn rồi các bác, cũng may tôi đội nón bảo hiểm không tôi cũng xanh cỏ rồi. Lúc sắp không còn tỉnh táo thì tôi bỗng thấy chị chạy đến, chị khóc các bác ạ. Tôi cứ tưởng tôi đang mơ, tôi cố hỏi câu cuối trước khi tôi sập: "Không bị thương chứ"... Không biết đoạn sau thế nào. Nghe bạn bè và sau chị kể lại là: Lúc tôi phóng như điên ra cổng trường thì chị đang trên ô tô nhìn thấy rồi, chị về quê theo xe của anh họ. CHị không biết tôi gặp chuyện gì. Khi chị đến thì trống cũng điểm nên vội lên lớp, định về nhà rồi hỏi. Lên lớp điểm danh thì thiếu tôi, bọn lớp nói tôi vội chạy đi rồi, con Mắm nói với chị sau khi tôi nghe có vụ tai nạn thì bỏ đi, chị thì hoang mang không hiểu: Tai nạn gì? Chị lấy điện thoại sạc pin vào để hỏi tôi vì máy chị sập nguồn rồi (.*) (Hết cíu thằng bé). Rồi chị thấy tôi nhắn tin gọi ầm ầm chị biết chuyện gì rồi. Vâng chị giáo bỏ dạy luôn, nhờ tổ trưởng nhờ người lên trông hộ, còn chị nhờ Long chở đến chỗ tai nạn và có kết quả như trên. Sau đó tôi được đưa vào viện. Bị gãy tay, và lưng bị sỏi đâm rách sâu, mất máu nhiều choáng nên ngất. Chị theo tôi đến luôn. Lúc tôi tỉnh dậy thì chị vẫn ngồi đó, mắt thì đỏ. Tôi hỏi chị bị sao thế, vội vàng nhìn xem người chị có sao không. Và vui lắm, chị bình thường, còn tôi bất thường. Chị bảo tôi đồ ngốc, nói mãi nói mãi, hỏi tại sao phải phóng nhanh đến vậy. Giả dụ chị có như thế thật thì cũng bị rồi, đâu thể thay đổi được gì mà phải nguy hiểm như vậy. Tôi bảo là tôi lo lắng tôi, dù không thay đổi gì cũng không sao cả, tôi sợ tôi không được nhìn thấy chị nữa. Chị khóc to hơn các bác ạ. Chị mới thút thít bảo, tôi sau ghi chép cẩn thận lắm ^.^ : "Thế chẳng lẽ người ta không biết sợ khi không nhìn thấy em sao". Vừa nói vừa khóc trông rất thương. Còn nói:" Không đáng đâu, tại sao không nghe lời vậy". Tôi phán 1 câu thay đổi cục diện từ phút 89: "Rất đáng, không đau đâu mà, đừng khóc nữa, chị rất quan trọng". Chị tức giận đánh vào người tôi (không đau đâu nhưng tôi thích giả vờ đau nha), mặt tôi nhăn nhó, lại khóc, xin lỗi tôi. Tôi cầm tay chị rồi nói:" Anh yêu em". Chị lần này không từ chối nữa, mắng tôi "Đồ ngốc, nhỏ hơn người ta mà anh gì". Ừ thì "Em yêu chị". Vâng chị vừa cười vừa trừng tôi.... Tua tua tua, nơi bắt đầu tình yêu là thế, tính ra mất tí máu gãy cái tay cũng có ích, nhưng sau đó tôi chuyển lại gọi anh-em nhá

Sau đó trước khi tôi thi đại học vài tháng người ấy đột nhiên chuyển đi, tôi không hề biết gì cả, không hiểu là vì sao lại như vậy vì chúng tôi vẫn rất tốt. Trước ngày không gặp nhau nữa, chúng tôi vẫn nói chuyện đến khuya (lúc đó tôi về ngoại ăn giỗ, không có nhà). Khi đi học lại nghe tin chị chuyển đi rồi, tôi tìm khắp nơi nhưng không thấy. Tôi suy sụp tưởng chừng trượt ĐH, may bạn bè bên cạnh động viên tôi rằng tôi phải đậu mới ra HN kiếm chị được chứ, rồi mẹ tôi khóc nhiều lắm, tôi như xác không hồn mà. Sau đó tôi cũng đậu ĐH nhưng vào trường khác so với ban đầu vì điểm tôi không vào khoa top của trường đó được. Tôi kiếm chị 2 năm không thấy. Sau đó có vài chuyện xảy ra tôi gặp được chị, cũng biết lí do sao chị bỏ tôi đi (bí mật nha ko có kể) Sau đó chúng tôi về với nhau. Giờ không gọi chị nữa nha. Người đó là vợ tôi, tôi có 2 đứa con rồi. Đứa đầu đến quá bất ngờ là lí do của thật nhiều chuyện tưởng như bỏ lỡ vợ rồi ^.^ , đứa sau thì chúng tôi đi bệnh viện. Bạn đừng quá bất ngờ, khả năng vô sinh cao chứ chưa chắc chắn 100% sẽ ko có, như Trương Mỹ Nhân ấy. bạn đó cũng 2 con rồi đấy. Vợ tôi sau khi về HN bỏ tôi đi ấy, không làm GV nữa giờ cũng không làm, nhưng cô ấy không muốn tôi kể nữa tại lo sợ, tôi cũng hiểu được lòng cô ấy. Tôi chia sẻ đến đây nhé. Tạm biệt các bác. Chúc các bác vui vẻ, không ngờ phải dừng sớm vậy. À DŨng với Hương giờ có 2 đứa rồi, các bác biết kết quả nha. Long sướng nhất, từ đầu đến cuối đều yêu và cưới 1 người, chả bị đời nặn như tôi và cu Dũng
Chào thân ái và quyết thắng. Kết He nha, vợ tôi đang ngồi cạnh tôi đây :LOL:

 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Nghịch Mệnh Vạn Thế, Ta Đánh Nổ Tiên Đế
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Anh Nguyên

Trả lời

9 tháng trước

viết tiếp đi bác ai lại bỏ dở thế

Ẩn danh

Nguyễn Chí Bảo

Trả lời

10 tháng trước

Truyện hay mà end sớm

Ẩn danh

Leetam

Trả lời

10 tháng trước

Ahhhhhh ông thớt họ lươn -.- Ta sẽ mua hết kẹo rừng trên trái đất rồi đem đi giấu... hừ :)

Ẩn danh

Hùng Ngô

Trả lời

10 tháng trước

Cái kết ngắn nhưng thôi kết thúc có hậu rồi xinh chúc mừng, tưởng chừng cái kết buồn

Ẩn danh

Hoàng Hồ Bảo

10 tháng trước

Viết truyện k có tâm ,có cái kết mà cũng k viết cho đàng hoàng được

Ẩn danh

Leetam

Trả lời

1 năm trước

Sợ vợ tổn thương hay sợ vợ ghen :))

Ẩn danh

Hnzanst [Chủ nhà]

1 năm trước

Sợ tổn thương @@, vợ tôi không ghen đâu

Ẩn danh

Hoàng Hồ Bảo

10 tháng trước

Cái kết đẹp v mà k viết cho đàng hoàng bực mình ghê

Ẩn danh

Leetam

Trả lời

1 năm trước

Thớt bị vợ cấm túc hay sao mà định ngưng kể :>

Ẩn danh

Hnzanst [Chủ nhà]

1 năm trước

Đâu có sợ :)), Sợ vợ tổn thương

Ẩn danh

Tập Yêu

Trả lời

1 năm trước

Hay quá thớt ơi! Đừng drop nhé thớt em cảm ơn ^^

Ẩn danh

Hnzanst [Chủ nhà]

1 năm trước

Tôi đang định dừng kể :((

Ẩn danh

Tập Yêu

1 năm trước

Sao vậy bác? Tôi biết ai cũng có công việc và cuộc sống riêng tác giả cũng vậy nhưng bác ơi ra chap chậm xíu cũng được mong bác đừng dừng lại nhé!

Ẩn danh

Hnzanst [Chủ nhà]

1 năm trước

vì sợ câu chuyện về sau nó sẽ có thể có những luồng ý kiến ko hay đó

Ẩn danh

Leetam

Trả lời

1 năm trước

Thế giờ chủ thớt sao rồi

Ẩn danh

Hnzanst [Chủ nhà]

1 năm trước

bây giờ tôi vừa trải qua bão nhá thím :))

Ẩn danh

Hùng Ngô

Trả lời

1 năm trước

Đã từng thì chắc cái kết ko vui rồi ad hả

Ẩn danh

Hnzanst [Chủ nhà]

1 năm trước

Còn lâu lắm mới đến kết, thím thong thả nhé. @@