Sau trận tập kích tưng bừng trẻ con xóm trong, trẻ con xóm trong quy phục trẻ con xóm trại. Hai xóm nhập thành một băng, đoàn kết hẳn. Luôn chơi cùng, làm cùng và chống được sự bắt nạt của các nhóm trẻ khác trong làng. Sự lì lợm và sức khỏe của thằng Đạt và sự mưu mô của tôi giúp chúng tôi thành nhóm mạnh trong làng. Không bị trấn cướp sách vở, hay bị cướp tôm cá, chuột, hay khu vực bắt cá tôm, châu chấu. Nhưng chúng tôi không trấn cướp của ai, chỉ khoanh vùng địa bàn để đánh dậm hay bắt tôm, bắt cá. Hóa ra oánh nhau cũng có cái hay, sau một trận thiên hạ thái bình.
Hóa ra cũng buồn cười. Việc ỷ mạnh hiếp yếu, rồi tranh giành địa bàn cho đến thằng cầm đầu phải có "chất" hóa ra từ bọn trẻ con trẻ trâu cũng cần. Làm thằng cầm đầu là phải biết lo cho quyền lợi và bảo vệ cho đội bên dưới, mới nói có người nghe, đe có người sợ. Nhưng khi thằng cầm đầu nổi hứng nghịch dại thì đội chơi theo cũng bị vạ lây.
Dạo ấy đầu đọc băng video và phim chưởng Hồng Kông rất thịnh hành. Trẻ con ra đường hay mồm xoẹt xoẹt, chân tay múa may quay cuồng tự nhận mình theo tên các nhân vật trong phim chưởng. Tay thì cầm Đoạn hồn đao, tay thì cầm Võ lâm thánh hỏa lệnh, lưng dắt phi đao, ám khí.
Gặp mặt là hết lên:
- Ta là Tiểu Lý Phi Đao đây!
- Ta là ông bê ông xê bà dê đây!
Rồi ây da múa may tung chưởng với nhau, sứt tai, bươu đầu là chuyện thường.
Thế mà vui ra phết. Có chiều đánh trận giả xong chạy đuổi bắt nhau mệt phờ ra, thì tôi ra lệnh cả nhóm tập khinh công, tập môn Bát quái mê tông bộ của Triển Chiêu.
Thế là cả lũ lốc nhóc kéo nhau về nhà thằng Cảng, nhà thằng duy nhất trong nhóm có mái bằng. Lũ chúng tôi trèo lên mái nhà, miệng hét ây da:
- Ta là Triển Chiêu đây!
Rồi phi người nhảy xuống đống rơm mới đánh cạnh tường nhà.
Cứ ây da rồi nhảy, một lúc cũng chán. Nhảy vào đống rơm thì êm lắm, chả sao cả, có trượt chân tuột xuống cũng chỉ dập ê mông một tẹo. Tôi bảo thằng Cảng:
- Đem vỏ chăn ra đây để tao làm áo choàng với đưa kiếm đây. Phải vừa phi thân vừa múa kiếm mới giống Triển Chiêu.
Thế là tôi lại leo lên, khoác vỏ chăn, cầm kiếm gỗ, ây da là ta là Triển Chiêu đây, tay múa may kiếm rồi lại phi xuống đống rơm.
Mấy lần sau tôi bắt bọn kia xuống dưới, khi tôi nhảy từ trên mái xuống rút gươm chém thì phải đứng xung quanh đống rơm giơ kiếm ra đỡ. Mấy lượt nhảy toét cả đỉnh đống rơm cũng ghê ra phết. Nhưng có một lượt nhảy, chân vướng vào vỏ chăn, tôi trượt ngã trên đỉnh đống rơm, trượt ngã vèo cái từ đống rơm xuống. Cái kiếm gỗ thu không kịp chọc thẳng vào trán cu Sồi, máu tóe ra. Bọn tôi nháo nhào lên, lấy thuốc lào rịt vết thương mà vết rách khá sâu, máu cứ tuôn ra ướt mặt và áo thằng bé. Tôi hét ầm lên gọi người lớn ứng cứu.
Và tối ấy, sau khi dẫn tôi lên trạm xá thăm bạn và bố mẹ tôi xin lỗi bố mẹ cu Sồi. Bố mẹ cu Sồi xót con nhưng nể bố mẹ tôi, với biết là không may, nên chỉ trách nhẹ mấy câu nhưng lại có ý là con ông giáo mà nghịch quá. Thế nên tối muộn hôm ấy, Triển Chiêu có quà là một trận đòn nghiêm túc và cẩn thận.
Bây giờ về quê có việc, nếu ngồi uống rượu là cu Sồi hay vén trán:
- Vết sẹo ngày xưa đây này!
Lại cười ầm ĩ cả lên với nhau.
Trò đánh nhau bớt đi sau trận đòn, thì lại có trò tai quái mới.
Đi soi chim đêm nên tôi phát hiện ra, nếu lấy lòng bàn tay bịt chặt đầu đèn pin phần có bóng đèn phát sáng ấy, thì ánh sáng lọt qua lòng bàn tay thành một màu hồng nhìn rất sợ. Nếu nhìn lập lờ trong đêm tối chả khác bóng ma trơi.
Thế là tôi nghĩ ra trò dọa ma người khác. Cứ ôm đèn pin nấp kín trong bụi tre, bụi duối, đợi có người đi qua là bật đèn bịt chặt lại khua khua lên, miệng kêu ngoeo phát. Thế là nhất là phụ nữ hét thất thanh và bỏ chạy, có chị còn làm rơi té cả đèn dầu, tuột cả dép. Tôi thích thú với trò này lắm, thi thoảng rủ cả mấy đứa nấp bụi dọa ma trêu người. Nghịch dại mà vui ra phết.
Tối cuối tháng cuối thu ấy, trời tối mịt mù lắm. Tôi với thằng Chiến, một thằng choàng cái màn rách, một thằng cầm đèn pin ra chỗ gốc duối cổ thụ rình dọa người. Ngồi mãi muỗi đốt ngứa gãi chán tay mới có bóng người đi tới, có tiếng đàn bà. Vui rồi, chắc mấy chị đi họp chi đoàn thanh niên về, phen này dọa cho chạy té khói. Thấy bóng người đi tới, thằng Chiến vụt đứng lên, chiếc màn cũ trùm kín đầu trắng nhờ nhờ, lờ vờ quều quào nhảy ra đường. Tôi bịt đèn pin nhảy lò cò bên cạnh, miệng kêu:
- Ngoeo ngoeo!
Đêm tối mà gặp cảnh ấy, người yếu bóng vía có khi rin ra quần hay chết khiếp cứng chân không chạy được.
Nhưng lần này mấy cái bóng kia lại xông tới:
- Này thì ma này, ngoeo này!
Tôi với cu Chiến la oai oái vì bị đánh. Tôi nhanh chân vọt ra còn Chiến lùng bùng, lúng túng với cái màn không chạy được. Tôi vội bật sáng đèn pin, miệng hô lên:
- Em với cu Chiến đây! Đừng đánh nữa!
Tưởng ai hóa ra anh Quyết, anh Hớn với mấy chị thanh niên. Hóa ra bị dọa mấy lần các chị ấy cứ kể chuyện có con ma ở gốc duối ao Đình, lại có hôm có hẳn hai con lưỡi thè dài, mắt như than hồng mà lại kêu như mèo. Anh Quyết với anh Hớn nghe vậy bèn đưa các chị về với lời hứa gặp ma sẽ cho ma lỗ mũi ăn trầu. Còn chúng tôi, trêu đêm lắm có ngày gặp... ma người. Không phải người quen chắc hai con ma nhừ đòn. Những con ma của ngày xưa, giờ đều đã trưởng thành.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Say Nắng Cô Em - Tán Cô Chị