Logo
Trang chủ
Chương 51: Võ sĩ trên cây nhãn

Chương 51: Võ sĩ trên cây nhãn

Đọc to

Nhà tôi có một cây nhãn tơ. Thân nó mập, chắc lẳn. Tán nó xum xuê tròn. Vào cuối mùa xuân, nhìn cây nhãn thật thích. Bắt đầu thì hàng trăm hàng trăm nhánh non màu nâu sẫm đua nhau ngoi lên vượt các lớp lá xanh um. Rồi những chùm hoa nhãn nở lấm tấm. Nhặng và ong kéo đến. Bác nhện như chợt tỉnh sau một giấc ngủ triền miên, khuệnh khoạng đi chăng lưới, chờ mồi. Chỉ một cánh hoa nhãn nhỏ xíu hay cái lông sẻ nhẹ lâng bay chạm vào mắt lưới là bác nhện nhón chân, rướn mình lên, lấc láo đôi mắt săn rình. Anh chị chim sâu, có ổ con mới nở, tíu tít bay gần cây cau cây nhãn như đưa thoi. Nắng sớm chuyển từ màu vàng sáng sang hồng đào. Tiếng ve đầu tiên đột ngột vang lảnh lót. Hoa phượng bật đèn đỏ. Mùa hè đến một cách rầm rộ và bất ngờ như thế đấy. Thoắt cái, những chùm nhãn mới đậu đã nhú đều như hạt gạo, hàng nghìn hàng nghìn quả.

Bỗng một hôm, em gái tôi gọi:

-Anh ơi, có con gì đẹp quá!

Tôi nhìn theo tay em tôi trỏ. Trên những chùm quả nhãn bé tí xíu màu xanh xỉn, nổi bật lên những con gì to bằng vẩy ốc vặn, màu vàng sẫm sặc sỡ. Chúng đứng yên, không cụ cựa. Tôi bắc ghế, trèo lên xem. Hóa ra đó là những thằng bọ xít con. Chúng im lặng cắm vòi vào những cuống non đang nuôi các quả nhãn, ra sức hút nhựa. Chúng lớn nhanh trông thấy, người mập ứ, căng bóng, đôi râu lờ đờ khẽ rung rung, vẻ thỏa mãn no nê lắm. Hàng loạt quả nhãn đã vì lũ bọ xít mà bị thui chột. Nhưng cây nhãn đâu có chịu thua. Như một bà mẹ thương con, cây nhãn dồn tất cả sữa ngọt sữa ngon của mình lên các chùm quả.

Thế là quả lớn như thổi. Bằng hạt ngô. Rồi bằng hòn bi. Tròn. Và đều, chắc. Những quả nhãn to đầy sữa mẹ ngày lại ngày dầm mưa hè, phơi nắng hè, đã chín ngọt. Lũ bọ xít chưa buông tha đâu. Chúng đã lớn bằng đầu ngón tay cái, sạm mốc như quả ô mai trắng những muối, vè vè bay đi châm hút các trái nhãn chín và sửa soạn để lại những lứa trứng độc hại cho mùa sau. Ghét lũ bọ xít quá, tôi rủ em tôi, hai đứa lấy cái cần câu của anh tôi ra vụt chúng. Nhưng mà chẳng xuể. Một hôm, đang chơi ở gốc nhãn, tôi nghe tiếng cánh bọ xít đập rè rè và thấy mấy cái lá nhãn khẽ đung đưa. Ồ, một chú bọ ngựa đang dùng dao kẹp chặt cổ một thằng bọ xít! Kẹp mạnh vào! Mạnh nữa đi! Thế! Thế! Hoan hô... ô... ô!... Bọ ngựa chém nát đầu bọ xít, rồi buông dao ra.

Con vật hôi hám rơi quay lơ xuống đất. Bọ ngựa lấy môi nhằn nhằn hai thanh dao, như để rửa mùi hôi, đứng lắc lư một lát, rồi lặng lẽ ra đi. Cây phượng bên sân đã tắt những chùm hoa đỏ từ bao giờ và đang nghịch ngợm thè ra những cái lưỡi xanh mềm. Đã bặt cả tiếng ve. Và đã tới ngày hái nhãn. Tôi được phép bắc ghế đứng xem anh tôi và chú tôi hái nhãn, tất nhiên là được phép nhặt những quả nhãn rụng. Tôi bỗng thấy ở cành này cành kia còn dính lại những cái xác bọ ngựa trăng trắng, như các cỡ áo từ nhỏ đến lớn bọ ngựa đã cởi ra gửi lại trên cây. Ôi, anh bạn bọ ngựa yêu quý của tôi! Bạn đã mấy lần lột xác để lớn nhanh, lớn thi với bọ xít, để góp sức đuổi diệt chúng. Từ đó, mỗi lần ăn nhãn, tôi lại nhớ đến những cái áo bọ ngựa nhỏ nhoi, trắng nhẹ, gửi lại trên cây nhãn ngồn ngộn những quả ngon lành.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Dòng đời nổi trôi
Quay lại truyện Cỗ Giỗ
BÌNH LUẬN