Logo
Trang chủ

Chương 55: Tuổi thơ tôi đã như thế đấy ( p3 )

Đọc to

Cưỡi trâu là một kỹ thuật. Hình ảnh cậu bé ngồi vắt vẻo trên lưng trâu thổi sáo, hay ngồi trên lưng trâu cầm sách học bài, là hình ảnh trong thơ ca văn học, chứ với bọn trẻ chúng tôi chả đứa nào biết thổi sáo, chả đứa nào chăm chỉ đến mức mà cầm sách đi vừa chăn trâu vừa học, ai chơi, ai nô, ai đú? Cho mà thổi với chả học. Cưỡi trâu không dễ, trâu càng to cưỡi càng khó, lưng trâu to bè ra và cái xương sống lưng rất cứng, nếu ngồi thẳng cái xương sẽ chọc vào chỗ xương cụt rất đau khi trâu bước đi, nên cưỡi trâu hay ngồi ghé lệch tâm một chút. Muốn lên lưng trâu, nếu người bé là phải có người nâng đít đẩy lên, còn lớn hơn chút thì đạp chân vào khe nách của con trâu rồi cuộn nhanh người vắt chân cưỡi lên.
Đường quê đường ruộng gập ghềnh, trâu lúc cúi ăn cỏ, lúc đi dưới mương, lưng trâu nó cứ nghiêng vẹo chòng chành đi, mà chân thì không quặp hết được bụng trâu, cần phải giữ thăng bằng thả lỏng để nhịp đi của trâu trùng với nhịp chuyển động của thân người, nếu không sẽ tuột ngã khỏi lưng trâu ngay, nên phải tập lâu mới ngồi vững và tự tin di chuyển được. Còn phi trâu như phi ngựa rất là khó, chả có yên cương gì hết, chân quặp không vững là ngã đau. Có đứa còn đứng hẳn lên lưng đi phi trâu đua nhau, cũng ngã đấy nhưng phần lớn ngã xuống đất bùn đất mềm nên chỉ đau tí chứ không bị thương. Cái cảm giác phi trâu trên bãi rộng ven bờ sông thật là sảng khoái, nghĩ mình là tướng quân phi ngựa trước ba quân oai ra phết. Ngày xưa vua Đinh cũng là trẻ trâu mà làm nên cơ đồ, ngày nay mình cũng phi trâu mà làm nên sự ăn hại.
Cưỡi trâu bơi qua sông là sướng nhất. Nằm thấp người quặp chặt thân trâu, con Sứt nhà tôi to khỏe và bơi giỏi, nó ngóc hẳn được phần đầu lên, còn các con khác chỉ ngóc được đôi mắt với tí mõm lên thôi. Nước chảy mát lạnh luồn qua khe chân, qua người, phì phò một lát là qua con sông nhỏ. Trâu lên bờ là lắc thân lắc đầu, còn lũ trẻ tha hồ nô nghịch chán chê rồi lại cưỡi nhau bơi về.
Cưỡi trâu không có duyên với đàn bà con gái. Cái hôm có con gái phố về theo chúng tôi ra đồng chơi, xinh phết cũng tầm tuổi tôi, ra đồng mà toàn mải hái hoa cứt lợn, với hoa dại, cỏ thơm với lại những thứ linh tinh, mấy con bướm bé tí, thứ mà chúng tôi chả bao giờ thèm để ý. Thấy chúng tôi gặm khoai sống rau ráu cứ:
- Eo ôi, sợ thế, đau bụng đấy!
Cái gì cũng eo ôi, cái gì cũng đau bụng, chán với đội thành phố. Tôi gạ cưỡi trâu rồi loay hoay cho lên cưỡi thử, nhưng kêu:
- Eo ôi, hôi thế, lông trâu cứng thế, da trâu ráp thế!
Cưỡi trâu mà chỉ cho đứng yên không cho trâu đi bước nào, nó mới bước một bước đã hét váng lên:
- Eo ôi, sao nó chòng chành thế, cho tớ xuống!
Ờ, xuống thì xuống nhưng được tí lại đòi trèo lên, rõ là sốt ruột nhưng là gái phố lại con chú họ, nên được tôi khá chiều. Rồi bắt tôi lên ngồi cùng, tôi nhảy lên ôm lấy đằng sau rồi vòng tay giữ thừng, nhưng cứ bắt đứng yên thì chán chết, cứ loay hoay với con trâu đến chiều tà là lúc phải đi về, tôi bảo:
- Ngồi sau ôm lưng anh, cứ ôm chặt rồi về.
Quen quen rồi nên chị chàng phấn khởi lắm, ngồi sau lại còn líu lo hát, đến lúc xuống dốc cầu cả phần thân con trâu chúi xuống làm cả người cưỡi chúi xuống theo, cô bé hốt hoảng thế nào kéo phát luôn cả tôi lộn tùng phèo xuống con mương dưới dốc cầu. Tôi nhớ rõ cảm giác mặt mình đột nhiên ngửa lên nhìn trời có đám mây tim tím rồi rơi ọp phát xuống đám bèo dưới mương, bị bất ngờ lên tôi òm ọp uống nước vùng vẫy một lát mới ngóc lên được, rồi lại vội vàng vớt cô bé lên, hai đứa bê bết ướt sũng cả đầu tóc quần áo toàn bùn đất với bèo, cô bé còn bị mất đôi dép nhựa xanh kiểu Sài Gòn, chả biết trôi đâu mất. Và về nhà hai đứa lại được một bài giảng nhớ đời, lần sau thì thôi, chả dây với gái phố cho lành.

Đề xuất Voz: Con Đường Thành Thần
Quay lại truyện Cỗ Giỗ
BÌNH LUẬN