Logo
Trang chủ

Chương 59: Quả bưởi

Đọc to

Mẹ tôi sinh em Dũng vào mùa bưởi. Hôm ấy, cúng mụ cho em, bà ngoại mang đến một con gà và một quả bưởi đào rất to - giống bưởi quý bà trồng từ thời con gái. Múi bưởi chắc nịch, tép căng mọng chen nhau sau lớp áo lụa hồng. Vị bưởi sao mà ngon thế, ngọt ngọt, chua chua, nhai trong miệng vừa giòn vừa mát. Mẹ tôi ném một nắm hạt bưởi vào góc vườn. Thế rồi không ai để ý đến nữa. Ít lâu sau, khi đào giun cho gà, tôi thấy mười hai cây bưởi con chen chúc ở đó. Tôi mách cho mẹ biết. Mẹ nhổ bớt mười một cây bưởi đi, chỉ để lại cây lớn nhất, đã ra nhiều lá nhất. Rồi mẹ lấy que cắm chung quanh cho gà khỏi bới. Cây bưởi non bị cớm bên cạnh mấy cây ổi già - nên cứ cao vồng lên, gầy như đứa trẻ còi. Mãi đến năm lên lớp bốn, một hôm ra vườn tôi bỗng thấy mùi hoa bưởi thơm lừng. Cây bưởi nó gọi tôi đấy: tôi ngước lên. Cây bưởi đã ra một tán lá xanh nõn, điểm mấy bông hoa trắng xinh xinh, chẳng khác nào cô bé cao gầy làm dáng đeo khuyên vậy.
Tôi thương cây bưởi quá.
Tôi viết thư cho bố biết. Đến Tết bố tôi về phép, bố bàn với mẹ, rồi bố mang dao ra đốn hết mấy cây ổi cằn cỗi ép quanh gốc bưởi. Mùa xuân, rồi mùa hè, cây bưởi non đã khỏi bị cớm, tha hồ tắm gội ánh nắng và nước mưa, lớn nhanh vùn vụt. Gốc cành nó đều mập ra. Tán nó xòe rộng mỡ màng. Đầu năm nay, cây bưởi đơm đầy hoa trắng, thơm ngào ngạt. Ngày thì ong và bướm đến. Tối thì con chim gọi vịt thích đậu trong tán lá bưởi để kêu "vít! vít!" thâu đêm. Mẹ tôi bảo nhất định cây bưởi sẽ bói quả. Đúng như vậy thật. Rằm tháng Tám, mẹ cắt được năm quả to, nặng trịch. Để bày cỗ trông trăng, và để liên hoan mừng em Dũng mới được vào Đội. Bố tôi đóng ở biên giới không về được. Còn tất nhiên bà ngoại tôi có đến. Như mọi lần, bà nâng trong rổ ra một quả bưởi thật to. Bà bảo:
- Đây, bà cho chị Mai em Dũng để bày cỗ...
Mẹ tôi cười, trỏ lên bàn thờ, nói:
- Bà ơi, trên kia cũng là bưởi của bà đấy. Bà có nhớ hôm cúng mụ cháu Dũng, bà mang đến một quả bưởi không?
Thế là tôi liến láu tranh phần kể cho bà nghe về những hạt bưởi, về cây bưởi non, về chuyện bố tôi đẵn những gốc ổi cằn. Bà cười hiền hậu, vuốt tóc tôi. Còn cu Dũng thì ở nhà buổi tối cũng quàng khăn đội viên vào cổ, ra điều "vênh" lắm.
Thế rồi mọi người trải chiếu ra sân ngồi. Trăng lên. Gió mát. Đến giờ phá cỗ, mẹ và bà gọt bưởi. Tôi thì đun nước, pha trà. Ngồi giữa sân trăng, tôi thấy sao mà vui thế. Quả bưởi tròn. Mặt trăng tròn. Mặt em Dũng tròn.
Thế nào tôi cũng phải viết thư cho bố tôi mới được.

Đề xuất Tiên Hiệp: Tinh Lộ Tiên Tung (Dịch)
Quay lại truyện Cỗ Giỗ
BÌNH LUẬN