Chương 162
Rồi Phương lên xe phóng đi. Tôi tất nhiên là phải lẽo đẽo đi theo ngay. Chẳng lạ gì bà chằn này, bảo muốn đi 1 mình mà cho đi một mình là kiểu gì từ mai mình cũng đi một mình luôn! Phóng lên đến gần, quay sang nhìn Phương cười giả lả, em tảng lơ, phóng “vèo” cái lên trước. Khổ cho con xe cà tàng của tôi làm sao mà đuổi được LX cơ chứ! Vừa đi tôi vừa lẩm nhẩm, chẳng hiểu sao mà Phương lại biết được chuyện quả bưởi!??
Chuyện là bé Yến một lần hẹn tôi ra nói chuyện, nội dung chắc cũng không phải kể nhiều hơn. Lúc đưa em về, Yến có đòi tôi đèo đi dạo, ừ thì đi. Em bắt tôi dừng ở một quầy hoa quả:
- Anh mua cho em quả bưởi
- Em thích ăn bưởi à?
- Anh mua đi, nói nhiều quá.
Con bé hí hửng cầm lấy quả bưởi, nhảy tót lên xe. Suốt đường về nó cứ líu lo líu lo hát mấy cái bài hát Trung thu. Tôi thấy chẳng có ai đi chơi mà mua bưởi về như nó cả! Về đến nhà, trước khi vào phòng nó còn nháy mắt với tôi:
- Em coi quả bưởi này là món quà đầu tiên nhé!
- Cũng là cuối cùng luôn.
- Mặc kệ anh, lần sau lại đòi tiếp.
- Anh có người yêu rồi, em đừng làm thế nữa cho anh khó xử. Nhỡ ai trên trường bắt được không hay đâu. Anh coi Yến như em gái, cứ đến với anh lúc nào em cần
Một tuần sau, Yến ném trả tôi quả bưởi. Trên đấy khắc chi chít tên Yến với tên tôi, rồi hình thù gì lằng nhằng mà tôi không dịch được. Nhẹ người, tôi vứt vào sọt rác. Nhưng cũng chỉ được vài hôm, Yến lại nhắn cho tôi cái tin : “em không bỏ cuộc đâu!” - khi ấy tôi vẫn còn đang yêu Chúc.
Mà không hiểu sao Phương lại biết được nhỉ? Cái đó mà em còn biết thì chẳng còn gì giấu được nữa mất! Có khi nào em tranh thủ đọc hết nhật kí của mình không nhỉ?
Đi lẽo đẽo theo Phương về đến nhà, cũng chẳng có gì khá hơn, vẫn là bộ mặt như đâm lê ấy. Tôi có nhìn Phương cười cợt nịnh đầm thì y như rằng ném lại là cái lườm sắc nhẻm, kiểu như “đang cáu, đừng đùa với bà!”. Lon ton dắt xe cho em vào nhà, tôi tiếp tục chiến dịch vận động năn nỉ, chẳng khác gì thằng ăn vụng bị vợ bắt được:
- Đi chợ đi em đi, anh đói lắm rồi. Hì hì.
- Chợ nào?
- Em chả bảo anh về đi chợ còn gì? - tôi ngơ ngác
- Vớ vẩn, mệt! Thôi anh về đi cho tôi nghỉ - Phương đẩy tôi ra khỏi cửa không chút thương xót.
- Anh đói!
- Đi mua bưởi mà ăn! - rồi đóng cửa “xạch” 1 cái, ngoảnh đít đi vào, để tôi đứng ngẩn ngơ ở cửa.
Đã thế không thèm.
Về.
P/s: tối sang ăn vạ tiếp.
Đề xuất Tiên Hiệp: Kinh Khủng Tu Tiên Lộ
[Pháo Hôi]
ai có lick truyện đọc tiếp k ạ đang hay