Chương 174

Kỉ niệm ấy, nó quá đẹp và ngoài tưởng tượng, một phút thăng hoa của cả hai đứa. Còn lại thì tôi không quan tâm lắm đến những điều khác.

Phương không biết hát, nói chung là hát rất là phô, còn hay sai nhạc. Kiểu như nếu em vào đúng một đoạn nào đó thì từ đó đến trở đi sẽ hát chuẩn, còn không thì cứ sai tè le đến cuối bài luôn. Nhưng tôi không quan trọng điều đó, hay chính xác hơn là tôi không còn tâm trí đâu mà nghĩ đến những thứ nhạc lý sâu xa đó, chỉ cần biết Phương đang đứng dưới bục và đang bước lên. Phải kiềm chế lắm thì một thằng con trai mang tiếng lạnh lùng bất cần như tôi mới không rớt nước mắt trong cái khung cảnh này. Phương tiến lại gần và vẫn hát say mê, em nhìn tôi, mắt long lanh nước mắt, và tôi cũng thế. Tôi không nhớ từ đó đến cuối bài chúng tôi đã hát như thế nào. Cảm ơn tình yêu, thực sự cảm ơn tình yêu, một tình yêu đích thực.

Một bài hát giản đơn, nhưng với tôi thì nói lên nhiều thứ. Một cái siết tay thật chặt của Phương như minh chứng cho một người bạn đồng hành sẽ luôn bên cạnh, dù gian lao hay xa cách như thế nào đi chăng nữa.

Mọi người tất nhiên là sẽ hưởng ứng số đông, hô hào đòi ôm và hôn. Khắp khán phòng là những tiếng hô hào “hôn đi, hôn đi”..... nhưng nó không giống với cá tính của tôi và Phương. Hai đứa siết tay và ôm nhau thật chặt, người run bắn lên vì hạnh phúc. Còn nụ hôn kia hãy hy vọng vào một ngày không xa khi bên cạnh là bánh gato và champagne.

Huy đã đứng dậy đi về từ nãy, nhưng chẳng ai quan tâm đến lão nữa. Tôi chỉ thấy sợ cái độ chai mặt và nhâng nháo của một người mang tiếng học cao như Huy. Với cái trơ trẽn ấy, cộng thêm sự úy lạo từ bố mẹ Phương thì hắn sẽ còn dám làm nhiều thứ sến sẩm hơn nhiều. Giờ tôi ở nhà thì chẳng sợ, vì Phương vẫn còn chỗ để tìm đến, chỉ sợ khi tôi đi và bố mẹ bắt em về gần nhà.

- Í, anh quên, Huy mời mình đi uống cafe mà, sao để mình trả tiền nhỉ?
- Quên đấy, hihi. Để em nhắn tin cho ông ấy!

Đêm ấy ở trên đường, hai đứa cứ lang thang cho đến khuya, hết phố này đến phố khác, vừa đi vừa hát nghêu ngao. Thỉnh thoảng vô tình có một cặp đôi lướt qua nhìn chúng tôi như người ngoài hành tinh. Kệ. Cứ hát tiếp, mà còn hát to hơn nữa, giọng thuốc lào được phối hoàn hảo với giọng giấm chua lâu ngày, sau này có thất nghiệp thì chắc cũng không dám tay bị tay micro đi hát xin ăn đâu.

............... thời gian cứ thế trôi

Từ đó cho đến Tết, tôi với Phương cũng không cùng về nhà thêm lần nào nữa. Tôi muốn em phải xin phép bố mẹ đàng hoàng, mà như thế thì chẳng khác gì bảo em đâm đầu vào tường, thế nên em giận tôi. Em nói tôi tại sao không về xin phép bố mẹ em? Tôi không muốn làm điều mà biết trước kết quả, để rồi bị chửi vào mặt. Không nói đến chuyện hi sinh vì người yêu. Vì Phương tôi có thể chịu khổ được, nhưng tôi nghĩ đến những cách khác có ích hơn là về nghe một lời từ chối phũ phàng và những câu nói đầy ẩn ý của mẹ em.

Qua một thời gian tìm hiểu và nhờ bạn bè hỏi, tôi đã biết nhà Phương ở đâu, và nhà em cũng vậy, đã biết nhà tôi. 6km – đó là khoảng cách đường tắt giữa nhà tôi và nhà em – đó có phải là một quãng đường xa đến mức không muốn gả con gái không? Chẳng có lí do gì để biện minh cho chuyện bố mẹ em không biết nhà em rất gần nhà tôi. Vậy thì tại sao họ vẫn giữ thái độ thiếu thiện cảm với tôi như vậy? Một sự thật phũ phàng làm tôi phải suy nghĩ về bản thân mình hơn là cứ cố biện minh rằng bố mẹ em không thích tôi vì cái khoảng cách địa lí. Thêm một lần trong đời tôi thấy mình còn quá nông cạn và quá ngây thơ trong suy nghĩ.

Huy thường xuyên lên thăm Phương và lần nào cũng mang đủ thứ đồ của gia đình em gửi, gia đình Huy gửi. Chỉ là những chuyện nhỏ như vậy nhưng không hiểu sao nó làm cho chúng tôi áp lực ghê gớm. Như vậy có nghĩa là cả nhà Phương và nhà Huy đều đã ngầm hiểu với nhau về một mối quan hệ giữa 2 bên, họ âm thầm ủng hộ cho Huy và Phương. Cái tôi băn khoăn không phải về gia đình, mà về Huy. Tại sao Huy lại cố gắng bám trụ và chai mặt như vậy? Hắn yêu em thật lòng thì tôi tin, nhưng Huy thừa biết tôi với Phương đã yêu nhau và nghĩ đến tương lai mà vẫn còn cố chen vào. Tại sao lại thế? Vì hắn tin sẽ thành công khi tôi đi xa, Phương sẽ ngả vào vòng tay hắn à?

Có đôi lần Huy đợi trước cửa nhà Phương gần một ngày, từ sáng đến chiều tối để chờ em về và đưa đồ gia đình gửi. Cả 2 đứa tôi lang thang trên đường và vẫn làm những việc theo thói quen của hai đứa, nhưng không thể không suy nghĩ khi thỉnh thoảng lướt qua nhà vẫn thấy hắn ngồi đó. Không chỉ Phương mà chính tôi thỉnh thoảng cũng phải ngoái lại để nhìn xem hắn có thấy 2 đứa không. Tôi thấy sợ cái kiểu “quyết tâm” như vậy của Huy. Một người có công ăn việc làm ổn định, gia đình điều kiện, đẹp trai phong độ, chẳng hiểu sao cứ cố bám víu vào một cô gái bình thường như Phương. Tôi nói bình thường vì nếu nhìn trên bình diện xã hội thì em cũng chẳng có gì nổi bật, chỉ với tôi em mới thực sự là số 1.

Tôi không ngại đối mặt với Huy, nhưng cũng không thể dùng vũ lực với lão. Trước mặt chúng tôi, Huy không bao giờ tỏ thái độ gì rằng đang yêu Phương cả, cũng không bao giờ có lời lẽ nào tán tỉnh. Huy không bao giờ nhắn tin cho Phương ban đêm, không hỏi han, không quan tâm sến sẩm, dặn dò “hôm nay lạnh lắm...” hay “dậy chưa em?” mà các thanh niên tán gái vẫn làm. Huy chỉ hành động mà thôi. Đó là ngồi chờ trước cửa nhà cả ngày, hoặc đến nhà em ở quê từ sáng để làm vườn với bố, đèo mẹ đi chợ....... riêng trong chuyện xác định hướng đi và quyết tâm, tôi thua Huy một bậc.

Đề xuất Tiên Hiệp: Cẩu Tại Võ Đạo Thế Giới Thành Thánh
Quay lại truyện Con đường mang tên em
BÌNH LUẬN
Ảnh đại diện Sen Nguyen

[Pháo Hôi]

8 tháng trước

ai có lick truyện đọc tiếp k ạ đang hay