Chương 184
Một ý tưởng lóe lên trong đầu, tôi biết mình ích kỉ nhưng giờ thì chẳng còn đắn đo tính toán gì nữa, tôi bất chấp hết.
- Alo
- Alo – giọng nó bất ngờ
- Ai đấy?
- Tôi Huy đây? Ai đấy?
- Em Cường anh ơi.
- Phương đâu Cường?
- Phương vừa ngủ dậy đang tắm anh ơi.
- Ông, ông ở nhà Phương à? – Huy thảng thốt.
- Vâng. Có gì không anh?
“Cạch” – nó cúp điện thoại.
Vẫn nghe văng vẳng cái câu “đm” trước khi tắt máy.
Bão tố sắp nổi lên rồi.
Tôi biết điều gì sắp xảy ra, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại cực kì bình tĩnh đón nhận nó.
Bây giờ, mục đích cuối cùng của tôi là Phương, đấy mới là điều quan trọng nhất.
Để đạt được cái mục đích ấy, cách thức dù có đê tiện tôi cũng làm!
Dù có tiếng mà chẳng có miếng.
[Pháo Hôi]
ai có lick truyện đọc tiếp k ạ đang hay