Chương 183
Đưa Phương về nhà, em ói đầy ra người tôi lẫn người em.
Chưa bao giờ tôi thấy Phương say đến thế.
Tôi cũng can ngăn nhưng mỗi lần như vậy em lại nhìn tôi với ánh mắt như vừa trách móc, vừa hờn giận, làm tôi lại rụt tay lại.
Thôi đành để cho em say một chút đi, ít ra còn được vài tiếng chẳng phải suy nghĩ gì nữa.
Càng những khi như thế, tôi càng muốn chia tay Phương, ngay lập tức.
Em khổ quá, và tôi cũng chẳng sung sướng gì.
Mang tiếng là yêu nhau đấy mà bây giờ có khác gì dằn vặt nhau đâu.
Vì em ói nhiều quá, nên tôi đành phải thay quần áo rồi lau người cho Phương.
Lần đầu tiên tôi làm việc này với Phương nên chẳng biết phải làm thế nào.
Vừa làm vừa căng cứng hết cả người.
Loay hoay mãi thì cũng xong.
Tôi thở phào.
Đắp cho em cái chăn rồi ra ngoài đốt thuốc.
Cả đêm đó tôi không ngủ được mà cứ ngồi cãnh Phương.
Một đêm vật vã ói ra mật xanh mật vàng làm tôi cũng sợ phát khiếp.
Mệt mỏi, tôi cố lê thân xuống bếp nấu cho em ít cháo hành cho giống Chí phèo.
Trước tôi từng tuyên bố không có gì dễ bằng nấu cháo, mà giờ mới thấy nó khổ sở thế nào.
Nghĩ là như nấu cơm, tôi cho 2 lon gạo vào nồi cơm điện, cho nước và cắm điện.
Đến khi nó trào ra khỏi nồi, đặc quánh vào như bánh đúc thì tôi cuống lên chẳng biết làm thế nào nữa, cứ mở vung nồi lên rồi.....ngoáy.
Vừa làm vừa thầm nghĩ chẳng hiểu mình đã làm sai cái gì mà lại không giống Phương vẫn nấu.
Kế hoạch lấy điểm trước mặt Phương về một hình mẫu đàn ông lý tưởng đã thất bại hoàn toàn.
Tôi tắt điện, đang định dắt xe ra ngoài mua cháo về cho em thì thấy nàng lù lù xuất hiện, mắt nhắm mắt mở.
- Cún nấu cháo à? Để em xem nào
2 giây sau:
- Trời ơi, anh cho bao nhiêu gạo vào đây?
- 2 lon.
- Trời ơi, tôi chết với ông!
- Thế cho bao nhiêu?
- Nửa lon còn là nhiều! Thôi ông đi ra ngoài đi.
Đành lui cui đi ra ngoài để Phương với đống chiến trường mà tôi vừa tạo ra.
Đúng là làm bếp cũng khó thật.
Bình thường tôi chỉ có thịt luộc, rau luộc,... nói chung là luộc hết.
Vừa ngồi nghe bản tin 6h, tôi lại thấy điện thoại Phương rung lên ở trên ghế.
Ghé mắt nhìn, lại thấy “A.Huy” gọi.
Mẹ kiếp, vừa sáng bảnh mắt ra mà nó đã làm phiền thế này rồi.
Điên tiết, tôi tắt luôn.
Nhìn trong điện thoại còn mấy cái tin nhắn của nó nữa.
Bình thường tôi không bao giờ đọc tin nhắn của Phương dù em có giơ ra trước mặt.
Thế mà giờ chẳng hiểu sao tôi lại kéo xuống để đọc.
Một danh sách dài dằng dặc của thằng mặt dầy ấy, không cần biết có reply hay không, cứ đều đặn ngày vài tin, sáng, trưa, chiều tối.
Nội dung cũng không có gì đặc biệt ngoài “em ăn chưa?” rồi “chúc em ngày mới tốt lành”.... cuối cùng thì nó cũng vẫn lộ mặt là một thằng mặt dầy mà thôi.
Tôi vứt cái điện thoại xuống ghế, không muốn nghĩ thêm về nó nữa, thì nó lại gọi lại.
[Pháo Hôi]
ai có lick truyện đọc tiếp k ạ đang hay