Chương 200
Tôi vẫn có thói quen lang thang ngoài bờ sông mỗi buổi chiều những ngày cuối tuần.
Không gian thoáng đãng, vắng vẻ và tĩnh lặng rất hợp với những người sống hướng nội như tôi.
Tôi cố ép bản thân mình phải quên đi chuyện của mình và Phương, nhưng sự đời, cái gì càng ép buộc, càng đè nén thì càng làm mình nhớ thêm.
Dẫu vậy thì sự thật cũng chỉ có một – tôi và Phương đã không còn là gì của nhau cả.
Những ngày tháng tới đây của tôi sẽ chỉ là học hành, thí nghiệm, và biết đâu sẽ là Trang – người mà tôi vẫn cố chạy trốn?
Kì thi của tôi cũng qua, kết quả không thành vấn đề.
Nhiều lúc tôi vẫn tự hào về bản thân rằng không để những chuyện bên ngoài ảnh hưởng đến học hành và công việc.
Ngày xưa lúc tôi và Mai chia tay nhau cũng là khi tôi chuẩn bị bước vào kì thực tế đầy cam go, hay những ngày lằng nhằng với Chúc cũng là lúc tôi đang phải hoàn thành dự án của giáo sư.
Đang lang thang bước, tôi thấy bóng ai đó quen quen đang thong thả đi theo chiều ngược lại ở phía bên kia suối.
Con suối ở chỗ tôi ở rất nông và hẹp, nối hai bờ bằng vài chục phiến đá hình lục phương, nơi mà buổi tối nhiều đôi trai gái vẫn rủ nhau ra đây tình tự hẹn hò.
Nhìn thấy nhau, theo phản xạ 2 đứa giơ tay lên chào vẫy vẫy.
- Đi đâu đó? – giọng Trang lảnh lót.
- Tớ loanh quanh thôi. Trang đi đâu?
- Tớ cũng thế. Sang đây! – Trang vẫy vẫy.
- Ừ, đứng đó.
- Thôi đứng đó để tớ sang! – Nói rồi Trang bước luôn xuống từng phiến đá định đi sang. Bỗng “á” một tiếng – chẳng biết mắt mũi để đâu mà nàng thụt ngay chân xuống khe nước, ngã nhào, đập cả ngực lẫn bụng xuống phiến đá phía trước.
May mà mặt vẫn còn ngửa được lên kịp không thì cũng đi luôn cả bộ răng.
Tôi hết hồn, vội vàng chạy sang, vừa chạy vừa nghĩ trong đầu “cái chỗ này mà ngã được kể cũng lạ”.
Sang đến nơi thì Trang vẫn đang nằm im, đúng theo tư thế úp mặt xuống đất, mặt nhăn nhó.
Dìu vào trong bờ ngồi, mặt em vẫn trắng bệch ra vì sợ, thở lấy thở để vì nãy giờ bị ngừng thở một lúc khá lâu.
Kết quả của pha tiếp đất bằng bụng là chân trẹo sưng vù do đạp xuống tận đáy sông, bụng và ngực đau tức, cứ ngồi xoa bụng rồi lại quay người đi xoa xoa ngực.
Nhìn thấy thương quá tôi không đành lòng nên xoay người Trang lại, lấy tay để lên lưng em.
- Làm gì đấy?
- Quay sang đi tớ xoa cho, toàn người lớn rồi ngại gì.
- Thôi không cần đâu!
- Quay sang đi để tớ xoa cho! – tôi nói hơi to. Trước khi miễn cưỡng quay sang vẫn thấy mặt Trang đỏ rần lên.
Thấy có vẻ hơi sỗ sàng, lại đụng chạm vào người Trang như thế nên tôi cũng phải xuống nước.
Thực ra chưa bao giờ tôi có ý nghĩ lợi dụng hay gì đó, chúng tôi đều là người lớn cả rồi, không cần mấy cái trò mèo này để tranh thủ động chạm sờ xịt hay đưa con gái người ta lên giường như mấy cái thằng du học sinh vẫn làm.
Nói chung là có qua có lại thôi.
- Sao không? Mắt mũi để đâu mà ngã được?
- Hám trai quá nó thế đấy!
- Giai đẹp đâu chả thấy. Giai này ăn thua gì.
- Còn khó thở không?
- Đỡ rồi, giờ còn hơi tưng tức thôi.
- Có phải đi khám bác sĩ không?
- Thôi. Chắc không sao đâu.
- Cứ đi khám cho chắc bạn ạ, đập cả người xuống cơ mà.
- Ừ, để xem nếu tối còn đau thì mai tớ đi khám.
[Pháo Hôi]
ai có lick truyện đọc tiếp k ạ đang hay