Chương 201
Lo cái lưng xong tôi lại cúi xuống xem chân Trang.
Giờ thì nó sưng như một quả trứng gà.
Tôi rút khăn mùi xoa chạy xuống sông thấm nước rồi lên đắp vào quanh cái cổ chân cho Trang.
Mấy cái trẹo chân này với con trai thì không sao nhưng với mấy cô tiểu thư như em thì cũng không dể chịu chút nào.
Vừa lấy nước chườm vừa nắn chân cho Trang mà nghe em la oai oái.
“Kiểu này là thế nào cũng phải cõng về rồi” – tôi nghĩ trong đầu.
Nhưng cho dù Trang có đau và tình huống có éo le thì tôi cũng không muốn đưa mình với Trang vào tình huống khó xử và để có gì đó nảy nở trong đâu 2 đứa.
Tôi rút điện thoại ra gọi cho chị D hỏi xem quanh đó có ai có xe máy để ra đón Trang về hay không.
Thực ra tôi đã biết anh Thái - thích Trang - có xe máy, con xe cà tàng thôi nhưng vẫn là “đại gia” so với mọi người.
Tất nhiên là chỉ vài phút sau thì anh ấy đã ra đến nơi cùng với chị D.
- Sao không Trang? Đi lại thế nào kì zạ? – ông anh này là người Huế.
- Trẹo chân anh ơi, anh với chị đưa Trang qua phòng khám nắn lại đi, nãy giờ em mới chườm lạnh thôi. Kiểm tra cả ngực với bụng nữa, ngã đập người xuống đấy.
- Đi kiểu gì mà ngã được kì vậy?
- Thụt chân xuống suối anh ạ.
- Em ngồi sau đỡ Trang nhà Cường – chị D nhìn sang tôi.
- Thôi chị ngồi đỡ Trang đi, em ngồi xe này sập mất – tôi nháy mắt với chị D.
Tôi hiểu chị D muốn gì, nhưng thực ra nó chưa đến mức phải như thế.
Nếu là người khác chắc họ cũng ngoan ngoãn ngồi lên theo lời chị D, rất tiếc là tôi không thích kiểu “vun vào” như vậy.
3 người lên xe đưa nhau đến phòng khám còn tôi thì lững thững đằng sau.
Đến nơi thì nàng ta đã được bó chân và đang mặc bộ quần áo bệnh nhân ngồi chờ lấy kết quả chụp X-Ray.
Xung quanh là rất nhiều bạn bè xúm xít hỏi han.
Nhìn thấy tôi một chị trêu ngay:
- Người yêu bị thế mà giờ mới đến hả thằng này?
- Người yêu nào chị? – Trang lấy tay đánh vào người bà chị vừa nói.
- Còn đau không Trang? Bao giờ có kết quả?
- Đỡ nhiều rồi. Đã bảo không cần rồi còn cố đưa vào đây tốn tiền.
- Tiền nong đừng có lo, mỗi người giúp một ít mà.
Cũng may là hôm đó mọi thứ đều không sao, Trang vẫn đi học và đi lên phòng thí nghiệm được bình thường, có điều phải mang theo một cái nạng và đi lại phải có người đưa đón.
Tất nhiên là anh Thái – người có xe máy sẽ lĩnh nhiệm vụ cao cả này một cách vui vẻ.
Sáng sáng hai người vẫn đèo nhau lướt qua tôi và mấy anh chị, Trang vẫn cố phải ngoái đầu lại mỉm cười với mọi người.
Cái chân thì bó cứng, cộng thêm cái nạng gỗ to quá khổ nên nhìn Trang nhăn nhó thấy tội.
Bất giác tôi thấy mình thương Trang, một chút tình cảm nhen nhóm trong lòng, có lẽ nó bắt đầu từ việc Trang chạy sang phía tôi để rồi vấp ngã.
Đã mấy hôm nay, tôi cứ không ngừng nghĩ về Trang và tự dằn vặt mình rằng tại tôi em mới bị như vậy.
[Pháo Hôi]
ai có lick truyện đọc tiếp k ạ đang hay