Chương 207
Trong thâm tâm tôi vẫn tin rằng chuyện của mình và Phương chưa thể hết được, nhưng giờ thì chẳng có gì để bấu víu vào mà tin vào điều ấy.
Chỉ là cảm giác thì nói lên được cái gì?
Ai ở trong hoàn cảnh của tôi thì sẽ hiểu được tại sao tôi lại như vậy.
Tôi cũng chỉ là một con người bình thường, biết vui buồn và biết xúc cảm.
Có rơi xuống tận cùng thất vọng thì mới thấm thía cái chờ đợi và hy vọng nó vô ích thế nào!
Với vài người thì tôi là tình yêu của họ, cũng với vài người thì tôi chẳng là cái gì cả - đó mới là cuộc đời.
Tôi không có ý so sánh giữa Phương và Trang trong suy nghĩ đó, vì tôi biết Phương mang những nỗi niềm mà chỉ mình em biết.
Tôi chỉ mường tượng được chứ tôi không dám chắc đó là những điều gì.
Nhưng điều ấy có nghĩa là gì?
Nghĩa là lúc nào tôi cũng nghĩ về Phương, kể cả khi cố ép em ra khỏi đầu mình hay cố gắng yêu một người khác để quên đi hình ảnh em.
Tôi phải thừa nhận rằng Phương phũ phàng.
Em cắt đứt hoàn toàn mọi liên lạc, không một chút thông tin, một tin nhắn hay cuộc gọi trừ hôm bố em mất.
Em có thể cô đơn, vật vã, có những đêm khóc nhòe nước mắt...... mà tôi không thể biết, nhưng ít nhất trong mắt tôi bây giờ thì em thực sự phũ phàng, cảm giác như em muốn phủi toẹt tất cả.
“Em muốn phủi toẹt tất cả đúng không?” – tôi nghĩ vậy.
Thế mà biết đâu được lúc về em lại rúc đầu vào người tôi và nói những lời có cánh như “em phải cố tình làm như vậy để anh quên hẳn em mà học hành!.......” hay “em vì cha mẹ....” - những lời dối trá ẩn nấp dưới cái vỏ bọc thánh thiện.
Vậy đấy.
Người ta bảo càng yêu bao nhiêu thì càng hận.
Trong đầu tôi lúc nào cũng vẽ ra những cái viễn cảnh kiểu ấy, để mà hình ảnh Phương cứ bị nhem nhuốc dần.
Tôi chẳng hiểu sao cứ phải cố bôi đen người yêu cũ một cách đê hèn như thế để làm gì, để dọn đường cho tình yêu mới?
Chắc vậy.
Tôi không yêu Trang, chính xác là chưa.
Nhưng tôi muốn tự cho mình và Trang một cơ hội, đơn giản vì cả hai đều là những người cô độc và đang tìm đến nhau theo cách tự nhiên nhất.
Chúng tôi đều chưa làm điều gì sai trái với lương tâm mà chỉ đang đòi hỏi tình cảm cho bản thân mình một cách con người nhất.
Trang không xinh đẹp như Mai, không mạnh mẽ và lí trí, không giỏi nữ công gia chánh được như Phương, nhưng ở Trang toát lên sự dịu dàng và thân thiện, một trí tuệ mà tôi thầm cảm phục, cùng một đôi mắt buồn xa xăm.
Hình như là những đường nét trên cơ thể luôn muốn gửi gắm những điều mà người ta muốn nói tận sâu bên trong con người họ.....
Trang có một quá khứ gia đình thật buồn: sự thiếu vắng của người cha từ rất sớm, khi Trang còn chưa nói rõ chữ “ba”...... để đến khi ông trở về sau gần hai mươi năm đi làm ăn thì tình cảm cha con có một lằn ranh mãi không thể xóa bỏ.
Trong tình yêu, Trang cũng sớm được nếm mùi vị đắng ngắt của nó, cũng hy vọng nhiều thật nhiều, cũng ôm tất cả những cay đắng về mình không phản kháng...... để cuối cùng vẫn mãi là người thứ ba.
Vậy nên tôi biết Trang mong chờ vào tương lai rất nhiều, nhưng tôi thì tiếp cận với cái tương lai ấy theo cách của riêng mình.
Chúng tôi có một giao kèo với nhau, đó là không xưng là “anh-em” cho đến khi nào hai đứa thực sự cảm thấy cần nhau.
Tôi chưa bao giờ thấy cái kiểu “giao kèo tình yêu” như thế này bao giờ.
Nó nực cười.
Nhưng đó là những cái mà chúng tôi đang làm.
Có lẽ vì tôi quen sống bằng cảm xúc trong chuyện tình cảm, để nó thuận theo tự nhiên nên để bắt đầu một tình yêu theo cách tìm hiểu thế này nó quá mới mẻ và gượng ép.
Cảm giác giống như hai đứa chúng tôi đang được cha mẹ hai bên giới thiệu với nhau lần đầu thời hôn nhân phong kiến vậy.
[Pháo Hôi]
ai có lick truyện đọc tiếp k ạ đang hay