Vẫn là quán cafe ấy, vẫn ông chủ ấy. Không biết có phải câu cửa miệng không nhưng vừa nhìn thấy mình và M ông ấy đã làm luôn câu: Sao cả năm trời không ghé quán 2 đứa?
Cafe, đối diện. Mình vẫn trung thành với nâu, và điếu thuốc – từ năm thứ hai mình bỗng đổ đốn ra hút thuốc. Mai có thói quen luôn đánh cafe cho mình trước, sau đó mới quay lại tự làm cho cô ấy. Trước đây lần nào mình cũng nói không cần, nhưng vẫn thích được Mai làm cho. Lần này cũng vậy, có điều là không còn câu từ chối nữa.
- M: Không “thôi, kệ tớ” nữa nhỉ? Hiihi
- Mình: Uh, xưa dại, giờ khôn rồi, tội gì.
- M: Lâu lắm mới ngoáy cafe cho người khác đấy!
- Mình: thực hả? Thế người yêu không uống cafe à?
- M: Uhm, có, nhưng không làm.
Câu nói này làm mình nghĩ nhiều về mối quan hệ của họ - nếu hạnh phúc sao lại trả lời mình như thế?!, Mình còn tình cảm với Mai không? Còn, nhiều lắm. Nhưng câu hỏi trong đầu bây giờ là chen vào làm gì? Bắn súng vào mặt hồ yên ả à? Tự dưng trong đầu nảy ra câu hỏi điên rồ đó. Mình điên rồi.
- Người yêu Mai làm ở đâu?
- Anh ấy dạy ở HN
- Có hay gặp nhau không?
- Có, tuần nào cũng về.
- Nghe nói ra trường 2 người làm đám cưới?
Mai dừng 1 lúc rồi nói
- Đó là nhà anh ấy nói! – Mai thở dài
- Thế còn nhà Mai?
- Bố mẹ Mai cũng muốn, vì anh ấy tốt lắm, 2 nhà cũng đi lại nhiều lần rồi.
- Vậy thì còn gì phải bàn nữa đâu, được cả 2 gia đinh hậu thuẫn cũng không phải dễ dàng gì. Bọn bạn tớ đứa thì được nhà nội ưng, đứa thì nhà ngoại ưng, bla bla bla... – Mình nói mà cảm thấy tan nát. Nếu như ngày xưa mình không lo sợ, mình dám sống thật thì bây giờ Mai là của mình chứ không thể của ai khác cả. Cảm giác như đang cố nắm lấy cái gì đó xa vời...
- Ừ, tuyệt vời, tớ có mong gì hơn thế nữa đâu. Rồi nàng òa khóc,
Sen Nguyen
Trả lời5 tháng trước
ai có lick truyện đọc tiếp k ạ đang hay