Logo
Trang chủ
Chương 30

Chương 30

Đọc to

Đốt hết gần nửa bao thuốc, tâm trạng chẳng khá hơn chút nào. Mình định sẽ cứ ngồi đến sáng vì chẳng muốn vào, sợ làm gái thức. Ngồi vật vờ đốt thuốc, mệt mà không thể nhắm mắt được. Người lúc nào cũng run lên, không phải vì lạnh mà vì sợ, đứng trước biến cố lớn đầu tiên trong đời của một thằng con trai 22 tuổi, từ bé chỉ có biết học và học.

- Anh, vào trong nhà đi, ngồi ngoài gió đêm lạnh. – Em đứng sau từ bao giờ, vòng tay ôm qua cổ mình..... Hai đứa im lặng, miên man trong những xúc cảm mới mẻ.
- Bỏ anh ra, đau lưng quá.
- Lưng anh vẫn đau từ hồi ấy à?
- Khỏi lâu rồi, núi đè.
- Hihi. Em sẽ đè anh đến hết đời. Đè, đè, đè này!

Mình quay lại. Nhìn thẳng vào mặt em. Bao lâu rồi nhỉ? Từ lần cuối cùng được nhìn dung nhan ấy. Quá lâu rồi để nhận ra, vẫn những nét thanh tú đó, nhưng trong đôi mắt giờ đã vấn vương nhiều nỗi buồn, điều đáng ra chẳng nên xuất hiện ở một người con gái đẹp, gia đình giàu có và xứng đáng có một người đàn ông bên cạnh. Mai không đeo kính, càng rõ để thấy mắt đã thâm quầng vì khóc quá nhiều. Khẽ đưa tay lên vuốt nhẹ lên mắt em, bất chợt nhận ra nước mắt mình cũng chực trào ra từ lúc nào.

- Sao anh lại khóc? – Mai đưa tay lên vuốt mấy giọt nước mắt non.
- Anh thương em quá.
- Sao phải khóc, em mạnh mẽ lắm, hihi. Không thì sao em giữ được mình mấy năm nay.
- Anh đúng là đồ mít ướt, thế mà trên lớp với trên trường quát nạt ầm ầm. Có lần còn quát cả em nhá, rồi xử sau.
- Hôn anh đi.
- Anh nhắm mắt vào.
- Không quen hôn nhắm mắt.
- Anh hôn mấy cô rồi?
- Chẳng nhớ nữa.
- Chẳng nhớ nữa à! - Véo. Em để dành cho anh mà anh đã dám hôn bao nhiêu cô rồi hả?
- Để dành cái gì chẳng để lại để dành cái hôn. Em...
- Cái gì em cũng để dành hết á.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Phượng Hoàng Trung Đô
Quay lại truyện Con đường mang tên em
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Sen Nguyen

Trả lời

5 tháng trước

ai có lick truyện đọc tiếp k ạ đang hay