Chẳng để nói nhiều hơn nữa, mình từ từ tiến sát mặt vào Mai, nàng nhắm mắt lại, người run lên. Nhẹ nhàng. Lần này thì đã chuyên nghiệp hơn nhiều. Tay chân cũng tự khắc hoạt động.....
- Anh ơi, em đau.
- Đau ở đâu?
- Ở đấy ý, người ta bảo lần đầu là đau lắm.
- Thế mai anh đưa em đi khám nhé?
- Không cần đâu, cứ để tự hết mà. Em nói để anh biết thôi. Hihi.
- Mà em ghét anh hút thuốc lắm! Mồm hôi kinh dị.
- Anh làm thí nghiệm suốt mà, thế cho nó tập trung.
- Anh quên là mình cùng lớp à? Lí do vớ vẩn!
- Tay em đâu? Đưa anh cầm tí.
- Không!
- Cho cầm tí đi mà.
- Đi cầm tay bạn Chúc đi – Giật mình, chả lẽ nàng cũng biết “sự tích” ấy?
- Cầm thật thì lại khóc.
- Khóc đủ rồi, khóc nhiều lắm rồi! – Rồi gái nhẹ nhàng đưa tay lồng vào tay mình.
- Anh định mai sẽ thế nào? Anh ấy không để mình yên đâu anh ạ. Em sợ lắm.
- Mai mình đi lên trường tí xong anh sẽ đi gặp anh ấy.
- Em sẽ đi cùng anh.
- Ừ.
- Gặp thì là chuyện trước sau thôi, mong là anh ấy để ba người tự xử lí, không lôi bố mẹ hai bên vào – Mình thở dài, chỉ hy vọng thằng kia nó là đàn ông, đừng để người lớn tham gia vào việc này, vì nếu như thế khả năng mất Mai sẽ rất rất cao...
- Lỗi do em hết.
- Đâu phải, cái này do anh, anh không dám sống với tình cảm thật của mình để em phải chờ đợi. Anh cũng không hiểu nổi mình nữa.
- Em không trách gì anh cả, em chỉ hận anh nếu em không lấy được anh thôi.
- Cái gì thế? Câu trước chửi câu sau thế?
- Em nói đùa đó. Lỗi do em hết, em mới là người không sống thật với tình cảm của mình, em cứ buông xuôi để người ta hiểu lầm, cả gia đình anh ấy, gia đình em nữa đều nghĩ chúng em yêu nhau. Thú thực em đã nghĩ đến lúc về nhà đó làm dâu rồi.
- Anh có là cái gì đâu mà em phải buông xuôi mọi thứ như vậy? Hai năm qua em sống khổ sở lắm phải không?! – Mình kéo gái về đằng trước, đổi vị trí để mình ôm. Tay mình vòng qua cổ gấu, vị trí ở đâu chắc không phải kể nữa.
- Tay làm gì đấy?! Mồm nói thôi mà, sao tay cũng phải nói thế?
- Của anh mà, anh cứ giữ thôi. - Cười rất nham nhở.
- Anh à, em tin sẽ có ngày này mà, nên em sẵn sàng đánh đổi hết.
- Anh sẽ đi cùng em chứ? – Mai nắm lấy tay mình.
- Chắc chắn rồi...
Mình quên không kể, Chúc giờ đã đi học ĐH dân lập trên Hà Nội. Năm thứ hai Chúc quyết định đi học dân lập - Lần này thì mình bất ngờ vì Chúc ngày xưa thuộc hạng top trong lớp, từng trong đội tuyển đi thi quốc gia. Vào đại học, Chúc nhanh chóng được chú ý và sau vài tháng nàng đã có người yêu cùng lớp. Cũng mừng cho Chúc, ngoài ra không có gì khác, tình cảm đã nguội lạnh lâu rồi. Chúc thỉnh thoảng có nhắn tin hay gọi điện nhưng mình không đáp lại nồng nhiệt nên cô ấy cũng chán...
Mà quên mất chưa hỏi con gấu, sao nó bảo mình toi rồi? :sogood:
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Theo Sinh Tử Bộ Bắt Đầu Tu Tiên
Sen Nguyen
Trả lời5 tháng trước
ai có lick truyện đọc tiếp k ạ đang hay