Chương 62
Phương buông tay ra khỏi người mình, gỡ tay mình ra luôn, ngước lên nhìn mình với cái nhìn khó tả, ánh mắt có cả giận hờn, trách móc và đâu đó là cả sự đau đớn nữa. Phương không khóc nữa, cảm giác như bị nghẹn lại, từng lời Phương nói ra rõ ràng, lạnh lùng và xa lạ.
- Đúng rồi, tôi quên mất, sao tôi lại phải khóc cho loại người máu lạnh như anh!
- Anh là con người bị tình cảm chi phối quá nhiều, anh thừa thông minh nhưng thiếu lí chí. Biết là sai nhưng không dám từ bỏ chỉ vì cái lời cảnh báo suông kia của anh, anh nghĩ nó có ý nghĩa với người ta lắm chắc?. Anh chỉ cần biết có cô ta thôi, còn lại anh không cần biết chi hết. Tôi sẽ biến khỏi cuộc đời anh, tôi nợ anh thế đủ rồi!
Rồi Phương xoay người bước đi.
Phương nói đúng lắm. Như mình đã được nghe đâu đó trên blog radio, mình cất giấu những nỗi hoang mang ấy ở thật sâu ở trong tim để không một ai thấy, tự nhủ nó chỉ như một cơn mộng mị mà thôi, rồi 2 đứa sẽ không sao. Để giờ đây nỗi đau bị phản bội, nếu như nói rằng không buồn không đau thì đương nhiên là nói dối, nhưng nếu nói lòng mình giờ trống rỗng, không còn cảm giác thấy buồn thấy đau thì cũng chẳng sai, một phần trong trái tim mình đã không còn như cũ rồi.
- Đừng đi Phương ơi!
Tự nhiên mình muốn ôm em, Phương khổ quá, Phương đã khóc vì mình, khóc vì những chuyện chẳng phải của em. Và vì mình cũng cần một vòng tay lúc này lắm. Khi con người ta bị phản bội, thiếu chỗ dựa vào thì cảm giác đó là rất con người thôi. Theo phản xạ, mình vòng tay qua ôm lấy để giữ Phương lại. Vì mình cao hơn Phương nhiều, lại hành động quá nhanh nên cuối cùng thành ra quờ tay trọn vào v1 của Phương!
Tai nạn.
Phương khựng lại luôn. Mình xấu hổ, Phương cũng xấu hổ. Mình rút tay lại ngay trước khi Phương la lên cho cả làng biết thằng biến thái. Nhưng không, Phương quờ tay ra sau, cầm lấy tay mình, quàng quang người em, tất nhiên là không phải để ở v1 :smile:. Cứ đứng thế một lúc thật lâu trong những lời giải thích của mình:
- Tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu. Tôi định ôm Phương để giữ Phương lại, chỉ muốn Phương ở cạnh tôi thôi,... ..
- Biết rồi khỏi giải thích!
- Cho ông mượn lưng hôm nay. Gối cằm lên vai tôi này.
Cứ như thế, đứng thật lâu, ngoài trời thì lạnh run, 2 đứa thì ăn mặc phong phanh nhưng hình như chẳng ai muốn đánh mất khoảnh khắc này. Phương mở lời trước:
- Ông kể tôi nghe, sao hôm nay ông tỏ thái độ hung hãn vậy? Chưa thấy ông đánh ai trước bao giờ.
- Tôi nghĩ bà biết rồi?
- Con gái mà, tôi nhìn Chúc là biết, Chúc yêu ông nhiều lắm. Nhưng mỗi khi nhìn mắt Chúc tôi lại thấy có cái gì đó không tin tưởng, cảm giác thôi. Hình như ngoài ông thì Chúc cũng không rõ ràng với ai đến với mình?
- Bà nói đúng. Chúc là như thế, nên nhiều khi tôi thấy thiếu chắc chắn lắm, nhưng chẳng thể thoát ra được.
- Tôi có một hai lần nhìn thấy Chúc ngồi quán cafe với Đ, tôi định nhắn tin cho ông nhưng lại thôi. Chúc với Đ nhìn thấy tôi có cảm giác muốn tránh mặt.
- Tôi biết mà, quán nào, với ai tôi đều biết - Bà thấy tôi có ngu không?
- Cái đó gọi là nợ ông ạ.
- Nợ là sao?
- Là ông với Chúc có nợ với nhau từ nhiều đời kiếp trước, kiếp này ông phải trả cho Chúc hoặc Chúc trả cho ông.
ai có lick truyện đọc tiếp k ạ đang hay