Chương 64

Thực ra lúc này mình không hề còn một chút suy nghĩ gì về Chúc nữa, con người phản bội ấy có lẽ đã bị xóa ngay trong bộ nhớ. Nhưng bảo mình có gì đó với Phương ngay lúc đó thì tuyệt nhiên không phải, chỉ cảm thấy như vết thương được se lại phần nào, chứ mình không phải cái máy nhị phân 0 1, tắt cái này là bật cái khác được.

Ngồi trong nhà tắm, tay cầm điện thoại xóa hết tất cả tin nhắn, hình ảnh 2 đứa từng chụp với nhau. Qua là qua. Tin nhắn và cuộc gọi đến của Chúc dày đặc. Mặc kệ, không nghe, không xem. Xóa số điện thoại, nhưng nào có xóa được trong đầu đâu!

- Tin nhắn từ thằng D: 2 đứa mày đẹp đôi lắm, đừng làm nó khổ nhé!
- Mình reply: Ừ, nhưng tao cần thời gian, đắng quá mày ạ. Đừng nói gì lúc này vội.
- Ừ, thôi ngủ đi. Loại ấy không đáng.
- Mai ngồi cafe với tao nhé.
- Ok mày. Ngủ ngon.

Tin nhắn của Phương:
- "Về chưa? Ngủ luôn đi nhé!"
Chưa kịp trả lời thì có tiếp tin nhắn thứ 2:
- "Hôm nay.... Sao vậy?"
- Reply: Sao là sao?
- "Quên đi"
- Uhm, cảm ơn Phương nhiều – lần đầu tiên nhắn tin mà dùng tên - Không có tin nhắn lại – Quê hết cả người :smile:

Sáng hôm sau được nghỉ, mình ra quán cafe ngồi với thằng Dũng. Đang ngồi đợi thì có điện thoại đến, của Chúc.
- Anh đang làm gì?
- Cafe
- Ở đâu? Em muốn nói chuyện với anh!
- Chẳng còn gì để nói cả!
- Em xin anh, em chỉ muốn gặp anh 1 lần thôi. Em muốn giải thích – Mình chần chừ một lúc rồi đồng ý - Lại giải thích? Lại giống hồi lớp 12 à?!
- Được, vậy ra quán X.

Đề xuất Tiên Hiệp: Niệm Phàm Trần (Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão)
Quay lại truyện Con đường mang tên em
BÌNH LUẬN
Ảnh đại diện Sen Nguyen
7 tháng trước

ai có lick truyện đọc tiếp k ạ đang hay