Chương 84

Mải nằm suy nghĩ miên man rồi ngủ lúc nào không biết. Lần này lại là Phương đánh thức dậy.
Đang ngủ lại thấy ai đó sờ vào đầu mình  Cái kiểu này ở nhà chỉ có mẹ mình thôi! Giờ lại thêm Phương nữa.
Tự dưng mình thấy khó chịu!
- Yên để tôi ngủ!
- Ngủ nhé, tôi đi về đây.
- Sao về? Chơi đã. – mình bật dậy.
- Có gì mà chơi đâu! – giọng phụng phịu.
- Đây tôi dậy chơi với bà đây., hì hì.
- Tôi nói đùa đấy, ông ngủ đi, tôi về không muộn rồi.
- Để tôi đưa bà về, đợi tôi mặc cái áo - Mình nhẩy luôn vào phòng không cho Phương kịp từ chối.
- Để tôi đi xe về cũng được, tôi đi xe về luôn.
- Thế mỗi đứa 1 xe, tôi đi kèm bà về - mình vừa khoác áo vừa nói.
- Không cần đâu, nhà tôi ngay đây mà.
- Nói nhiều quá! Hay là có hẹn với ai? Nếu thế thì thôi bà tự đi đi.
- Hẹn ai? Sao phải nói dối ông làm gì?
- Thật không?
- Có hẹn, được chưa? nhưng tôi hủy rồi.
- Sao phải hủy?
- Không hủy thì tối đến giờ đứa nào nấu cơm cho ông? Ông dạo này ngớ ngẩn quá rồi đấy.
- Hì hì. Anh Úc à? – Mình sán lại gần thì thầm.
- Không. Thôi đi về đi có gì vừa đi vừa nói.

Trái với dự đoán, nàng không có ý định đi 2 xe như mình nghĩ. Đúng là đến chết vẫn còn kiêu!
Vừa dắt xe ra cho nàng, định quay vào lấy xe mình thì nàng níu lại ngay.
- Đi đâu? Đi 1 xe thôi.
- Sao bảo đi xe về luôn?
- Nói nhiều quá! – Có vẻ khó chịu, chắc tại mình ngố chẳng hiểu ý, ăn mắng là đúng rồi.

Đề xuất Voz: Sóng Gió Năm 1979
Quay lại truyện Con đường mang tên em
BÌNH LUẬN
Ảnh đại diện Sen Nguyen
7 tháng trước

ai có lick truyện đọc tiếp k ạ đang hay