Chương 88

- ............
- Này, tôi đã làm gì cho ông rồi nhỉ?
- Làm gì là làm gì?
- Nấu cơm rồi, cafe rồi, trồng rau nữa... – sao tự nhiên lại có cái này? Mình linh cảm chẳng tốt đẹp gì.
Nhưng thôi cứ đùa với em đã, chưa rõ ràng điều gì cơ mà.
- Còn cả ôm trộm nữa, cầm tay trộm nữa.
- Hiii, cái đó cũng tính hả?
- Tính chứ. Bà mê trai lắm - “Hự” - ăn 1 đấm.
- Uhmm, biết thế.
- Sao bà nói chuyện khó hiểu vậy? Có chuyện gì kể tôi nghe đi.
- Đâu có chuyện gì?
- Thật không?
- Không.
- Hấp, dở. Có chuyện gì kể hết ra với tôi đi.
- ........................
- Tôi mệt mỏi ông ạ, tôi cứ đi theo thế này đến bao giờ nhỉ? Mà không hiểu sao tôi khỏe thế nhỉ? – Phương ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt mình, lời của Phương nghe rất nhí nhảnh, chẳng có gì đó oán trách cả - Nhưng lời Phương nói nó như dao cứa vào tim mình vậy, nghe mà lòng quặn thắt.
Dù rất muốn ôm Phương vào lòng nói lời xin lỗi nhưng dường như có gì đó chặn lại không cất lời được.
Mình phải kiềm chế hết mức để không nói ra những lời nói đó, những lời nói tưởng như yêu thương nhưng thực tế lại quá nhẫn tâm với Phương.
Ít nhất là bây giờ.

Cầm lấy tay Phương. Em để yên không phản ứng. Mình nói, nhẹ nhàng.
- Phương ơi, tôi tin vào ngày mai lắm, bà có tin không?
- Tôi phải biết ngày mai có gì chờ mình chứ..
- Tôi chợt nhận ra một thứ tôi vô tình để quên mất, tôi muốn có thời gian để cảm nhận nó dù tôi không xứng đáng.
Cho tôi thời gian được không? Để tôi biết điều tôi đang cần là chính xác.

Phương ngồi im, không nói gì cả, có lẽ những gì nói về Phương lúc này đều là phỏng đoán nên tốt nhất chẳng nên đoán gì cả.
Cứ lặng im như thế 1 lúc lâu, không ai nói gì. Cả 2 đang theo đuổi những suy nghĩ riêng mình thì phải, nhưng bây giờ mình mới là người đuổi theo, còn Phương thì ở đó – lúc lúc gần, lúc xa, sáng rõ, lúc mờ nhạt.
- Hình như khôn ra 1 tí rồi.
- Bà bảo ai ngu?
- Đâu ai bảo ngu đâu, hiiiii.
- Phương
- Dạ.
- À quên. Gì? Chết, gì gì? Tôi nhầm nhá, tôi nhầm đấy.
- Sao mà như gà mắc tóc thế? Hahahaha – mặt phương đỏ hồng lên rồi. Con gái lúc đỏ mặt nhìn đáng yêu thật.

Khẽ kéo đầu Phương lại dựa vào vai, mình nói tiếp, những lời nói dường như xuất phát từ sự sợ hãi thực sự đang nhen nhóm trong mình.
Sợ hãi sẽ lại một lần nữa mất người mình muốn giữ bên cạnh.
- Phương này, đừng lấy chồng vội nhé

Đề xuất Tiên Hiệp: Đệ Tử Của Ta Tất Cả Đều Là Đại Đế Chi Tư
Quay lại truyện Con đường mang tên em
BÌNH LUẬN
Ảnh đại diện Sen Nguyen
7 tháng trước

ai có lick truyện đọc tiếp k ạ đang hay