Chương 89
- "Không lấy chồng thì ở với ai, tôi sắp già rồi?"
- "Ai bảo già? Còn trẻ với xinh chán."
- "............"
- "Thật không?"
- "Thật chứ đùa."
- "..........Uhmm, được, nếu thế thì sẽ suy nghĩ. Ừ nhỉ, mình còn trẻ mà, nhiều trai theo mà nhỉ?"
- "Nhưng mà Cường này!"
- "Sao?"
- "Ông suy nghĩ cho kĩ vào. Cái ông nói tới chưa chắc đã hợp với ông đâu, cũng chưa chắc ông đã cần bằng người trước đâu, nên....."
- "Tôi biết rồi."
- "Ông biết không? Tôi thấy mình như con ngốc ý, cái gì tôi cũng chủ động được, trừ chuyện này."
- "Tôi khác gì bà đâu, vậy nên mình mới chơi với nhau. Giờ tôi chỉ muốn ở cạnh những người thân quen, gia đình, bà nữa, để tôi biết tôi đang ở đâu, đang cần gì, ai tốt với mình và ai thực sự quan trọng với mình thôi. Nếu tôi đến với người ấy, tôi sợ làm người ta buồn lắm bà ạ. Bà nhìn chân tôi này – mình giơ cái chân đầy sẹo lên - Cái này là tôi đi đá bóng, mỗi lần ngã cày chân xuống đất là đau lắm, tối về bôi cồn Iode mà khóc chảy cả nước mắt, nhưng nó chỉ đau mấy hôm thôi, vấn đề là nó để lại sẹo, sẹo để mỗi lần tôi đá bóng tôi biết tránh những thằng đá láo ra, tránh những tình huống dễ chấn thương ra.... Đấy, về thân thể tôi còn sợ, huống chi là tim tôi giờ này, 2 vết sẹo to, sẹo lồi luôn, bà bảo tôi có sợ không?"
Phương lặng im nghe mình nói. Hơn ai hết Phương là người hiểu những gì mình đang phải chịu, Phương cũng vậy chẳng khá hơn, có chăng là những nỗi buồn khác nhau thôi. Một người thất bại trong tình trường, 2 lần yêu 2 lần đổ vỡ, còn một người chờ đợi 3 năm vô điều kiện không được đáp lại tình cảm. 2 con người ấy bây giờ đang như đang “mèo vờn chuột” với nhau vậy. Sao không tiến lên một bước, sao mình không mạnh dạn nói lên lời yêu thương được, đã một lần đánh mất hạnh phúc, mình là người cảm nhận rõ nhất cái giá phải trả nó đau đớn thế nào, vậy sao giờ đây cứ định tiến lên lại rụt lại? Giống như có 2 con thiên sứ 1 đen 1 trắng lởn vởn xung quanh vậy, một con hô “tiến lên” còn 1 con hô “đứng lại”. Mình sẽ nói mà, vấn đề là khi nào thôi. Không ai chờ đợi vô điều kiện, Phương không phải là Lan, mình cũng không phải Vũ Khắc Điệp.
- "Tôi sẽ lấy salonpas dán vào cho ông nhé" – lời nói nhẹ nhàng của Phương kéo mình ra khỏi những suy nghĩ mông lung.
- "Bà có à?"
- "Tôi còn 1 miếng duy nhất."
- "Chỉ dùng 1 lần đúng không?"
- "Đúng, chỉ 1 lần thôi!" – Phương nói rất “cứng”
Đèo Phương về nhà, mình nằm vật ra giường.
Mọi thứ đến nhanh quá làm mình có cảm giác bị choáng ngợp. Nghĩ lại chuyện đêm qua, thực sự không còn chút niềm tin nào vào phụ nữ nữa, dành bao nhiêu tình cảm, bao nhiêu lo lắng, quan tâm, mình nhận lại được gì? Một cái sừng to. Đểu cáng thật. Mẹ kiếp nhà chúng nó.
"Ai thương yêu ai, đó chỉ là tình của mỗi con người" – lời hát du dương vẩn vơ trong đầu, đúng là lời hát huề vốn, chẳng là tình mỗi con người thì sao? Nhưng, mỗi con người chỉ có 1 tình thôi, mình thì đã gieo 2 cái tình rồi, ai cũng yêu hết lòng, để giờ tan nát thế này đây. Đúng là vớ vẩn.
Mình bật dậy đi pha cafe, những lúc thế này mình cần cafe để bình tĩnh lại. "Anh chỉ cần ngửi hương cafe thôi anh sẽ thấy thư thái ngay!" – lời nói ngày nào của Mai vẫn còn văng vẳng trong đầu. Đúng là thế, cafe tự rang xay rồi tự pha, ngồi với điếu thuốc, từ lâu đã là người bạn lưu niên của mình, mỗi khi chẳng có ai bên cạnh.
Với tay lấy hộp cafe xuống, thấy 1 tờ giấy sticker với nét chữ tròn trịa của Phương viết từ bao giờ "Uống ít cafe thôi! >"<" – mình bật cười. Không biết cô nàng dán vào đó từ bao giờ? Lại còn giọng điệu giống của mẹ mình nữa. Thôi uống nốt hôm nay vậy nhé? Từ mai uống ít hơn. Bà già của tôi ạ.
Ngồi ngoài ban công với cái áo khoác to sù sụ, hơi điên 1 tí, nhỡ chẳng may có cơn gió độc thì giờ này không còn ngồi đây mà type.
Đề xuất Tiên Hiệp: Khủng Bố Sống Lại (Dịch)
ai có lick truyện đọc tiếp k ạ đang hay