Những ngày qua, tôi cứ miên man trong những kỷ niệm cùng em ở Sài Gòn và Bình Định. Một nơi tôi sinh ra, một nơi tôi lớn lên và cũng là nơi tôi gặp được em. Được trải qua những tháng ngày hạnh phúc với em ở nơi đây, mọi thứ cứ ngỡ như một giấc mơ. Một giấc mơ thật sự. Và giấc mơ ấy càng ý nghĩa và hạnh phúc hơn nữa khi giờ đây, bên cạnh hai chúng tôi, còn có thêm sự hiện diện của thiên thần bé nhỏ mang tên Anna trên đời nữa. Là món quà to lớn nhất mà ông trời đã mang đến cho gia đình nhỏ chúng ta.
Những ngày tháng ở Sài Gòn. Gia đình nhỏ chúng ta đã trải qua rất nhiều kỷ niệm, rất nhiều khoảng thời gian bên nhau. Nếu như là một thước phim quay chậm, sẽ thấy rõ từng nét rạng ngời hạnh phúc trên từng khuôn mặt. Anna, có thể chưa biết gì. Nhưng bố cảm nhận được, con cũng đang hạnh phúc giống như bố và mẹ. Vì cả ba trái tim chúng ta đều cùng chung một nhịp đập mà, đúng không con?
Sài Gòn.
Ba và mẹ đều đã cố gắng đưa con đi thăm thú rất nhiều nơi, cho con trải nghiệm cuộc sống nhộn nhịp là như thế nào. Cảm nhận được cái ồn ào của Sài Gòn. Trải nghiệm ẩm thực văn hóa ở nơi đây. Cảm nhận được tình người ấm áp của Sài Gòn. Những thứ này, bố không chắc là khi nào con mới có dịp trải nghiệm và quay lại đây.
Chỉ hy vọng khi con lớn lên, khi con quay lại, con sẽ không bỡ ngỡ, và không cảm giác lạ lẫm khi quay lại nơi đây. Con hãy cố gắng tìm lại trong ký ức sâu xa của con. Sài Gòn đã từng hiện diện thoáng qua con như thế nào. Hy vọng con sẽ nhớ được nhà thờ Đức Bà ngày hôm đó như thế nào, cả bố và mẹ dẫn con vào tham quan. Con đã vui vẻ và cười suốt. Về phía em, em đã phấn khích và vui vẻ như thế nào, khi nhìn thấy những cặp đôi sắp cưới chụp ảnh cưới tại nơi đây như thế nào? Chỉ là một mơ ước nhỏ nhoi và chính đáng với tất cả phụ nữ trên thế gian này. Và em cũng chỉ mơ được một lần như thế. Và hơn ai hết, em xứng đáng được nhận những hạnh phúc như thế.
Con sẽ nhớ được khung cảnh nhộn nhịp của chợ Bến Thành, nơi mà cả ba chúng ta đã vất vả vượt qua dòng người đông đúc, chen nhau để đi. Mệt thì có mệt, nhưng cả em và anh đều lộ lên vẻ hạnh phúc. Và trong giây phút ấy, anh ước gì cả ba chúng ta cũng sẽ luôn bên cạnh nhau mãi như thế, để có thể vượt qua những thử thách trong cuộc sống, trong tình yêu. Con sẽ mãi nhớ những khoảnh khắc này nhé, Anna, con gái của bố.
Rồi những phút giây cả ba chúng ta cùng nhau thưởng thức những món ăn lề đường. Những trải nghiệm rất thật và rất Sài Gòn. Nơi mà cả bố và mẹ đã từng trải qua và là những kỷ niệm khi bố và mẹ còn ở Sài Gòn. Rồi những cơn mưa đến bất chợt, khiến cả ba phải vội vã tìm chỗ trú mưa. Cả bố và mẹ cũng đều trải qua những kỷ niệm yêu đương nhẹ nhàng giống như bao cặp đôi khác. Cả bố và mẹ đã từng yêu nhau như thế. Hay những phút giây được thưởng thức trong những nhà hàng sang trọng, trong một không gian lãng mạn. Nơi mà mỗi khi được lãnh lương, mỗi khi được thưởng, bố đã ra oai trước mặt mẹ con. Đã dẫn mẹ tới những nơi như thế. Rồi sau đó, phải ăn mì cả nửa tháng, rồi đã bị mẹ nhăn nhó và la bố như thế nào. Với bố mẹ, nơi nào cũng là một nơi hẹn hò, nơi chứa đựng nhiều tình yêu của cả bố và mẹ.
Rồi những lúc con đã yên giấc. Cả bố và mẹ cùng nhau ngắm cảnh đường phố phường Sài Gòn (cả bố và mẹ đều có chung thói quen như thế). Cả hai cứ ngắm dòng người vội vã tấp nập dưới kia, bố không hiểu sao, mỗi khi ngắm cảnh phố phường Sài Gòn, bố luôn có cảm giác lạc lõng và cảm giác bản thân mình luôn nhỏ bé. Và luôn cảm giác rằng mình đang bị bỏ rơi. Nhưng bây giờ, bên cạnh bố đã có con và mẹ. Một hậu phương vững chắc nhất thế giới của bố. Nơi mà mẹ và con sẽ yêu bố vô điều kiện đúng không con? Rồi bất chợt bố rùng mình… Sau khoảng thời gian này… Mọi chuyện sẽ như thế nào tiếp đây, con gái của bố? Cả bố và mẹ cứ ngắm nhìn con ngủ như thế. Chỉ vậy thôi cũng làm cho bố và mẹ con hạnh phúc lắm rồi. Cả thế giới đang bên cạnh bố. Bố không còn thấy mình nhỏ bé hay cô đơn nữa, bố và mẹ cảm ơn con nhiều, vì con đã xuất hiện trên cõi đời này, con yêu của bố.
Sài Gòn bình dị, mộc mạc, như tình yêu của bố dành cho mẹ và cho con vậy. Chắc bố sẽ nhớ lắm phút giây này mãi.
Bình Định…
Lần đầu ông bà nội được bồng bế con, bất chợt bố không kiềm được nước mắt. Bố không biết tại sao? Chỉ một cảm giác có lỗi với con và mẹ. Bố xin lỗi con nhiều lắm.