Ngày đầu tiên cả ba chúng ta đáp máy bay xuống sân bay Phù Cát, rồi trải qua gần 2 tiếng đồng hồ về tới nhà bố ở quê. Ông bà nội đã mong con về tới nơi như thế nào không? Ông bà nội thương con lắm. Ông bà cứ ôm bồng bế con suốt thôi. Những điều như tưởng chừng như là chuyện hiển nhiên, nhưng phải khi con 1 tuổi, ông bà mới được bồng bế con. Nhìn thấy ông bà vui như thế, bố cảm thấy có lỗi với hai mẹ con lắm.
Ông bà nội ở quê, bình dị chân chất như vậy. Làm bao nhiêu món ăn cho hai mẹ con. Cứ suốt ngày bế bồng cháu hoài thôi. Con sẽ luôn nhớ tới ông bà nội ở quê con nhé. Con mãi là con của bố, là cháu của ông bà nội.
Tình yêu ông bà nội dành cho hai mẹ con đơn giản lắm, chỉ thể hiện qua những món ăn ngon ông bà dành cho, những cái nắm tay, những cái ôm hạnh phúc. Có thể do cách trở về mặt ngôn ngữ, ông bà không trao đổi được với em nhiều, nhưng ông bà đã xem em là thành viên trong gia đình anh từ lâu. Nên dù có xảy ra chuyện gì, em hãy nhớ là em vẫn còn một quê nhà thứ hai để có thể quay về, có thể nương tựa, em nhé.
Cả ba chỉ ở lại Bình Định 3 ngày thôi. Khoảng thời gian rất ngắn, nhưng con hãy nhớ về quê nội con nhé.
Về phía em, bố mẹ tuy không có nói chuyện được với em nhiều, vì cách trở về mặt ngôn ngữ, nhưng qua khoảng thời gian vừa qua, cũng sẽ luôn yêu quý em như khoảng thời gian 3 ngày vừa qua. Ông bà rất quý và tôn trọng em. Tôn trọng quyết định ở em, và ở anh.
Khoảng thời gian ở nhà 3 ngày, anh đã suy nghĩ rất nhiều, về nỗi buồn của ba mẹ, anh biết tuy bố mẹ không nói ra, nhưng trong thâm tâm, bố mẹ luôn mong muốn anh và em sẽ có một đám cưới trọn vẹn, như bao cặp đôi khác ở quê. Nhưng có lẽ, sẽ là rất khó.
Sài Gòn, Bình Định ấm áp, và nồng hậu như vậy đó.
Buổi tối trước khi quay lại Sài Gòn để quay về Thái, anh đã tâm sự và nói chuyện với bố mẹ rất nhiều.
* Mẹ: Mày đưa bé Anna và con dâu tao về đây, tao vui lắm. Mọi chuyện mày cũng đã nói với tao và ba mày rồi. Tao với ba mày hiểu và tôn trọng quyết định của mày. Từ nhỏ tới lớn tới giờ, tao với ba mày chưa ép mày phải làm chuyện gì cả. Nên con hãy bình tâm suy nghĩ lại xem. Chuyện gì nên làm, nên chú tâm, không nên quá lo cho công việc, mà quên quan tâm tới 2 mẹ con.
* Tôi: Dạ, con biết mà.
* Mẹ: Mày thường xuyên đưa 2 mẹ con nó về đây chơi với tao với bố mày. Chứ ở quê, không gặp con cháu cũng buồn.
* Tôi: Dạ.
* Bố: Tao với má mày cũng mong mày với nó (em) sẽ đến với nhau một cách đường đường chính chính, khi nào mày với em đó muốn làm đám cưới, thì nói với tao và mẹ mày, tao với mẹ mày lo cho. Mày cứ giải quyết mọi chuyện cho xong, cưới lúc nào thì cưới thôi.
Rồi tối hôm đó, tôi và bố mẹ trò chuyện rất nhiều thứ, về công việc, về gia đình nhỏ của tôi. Và tôi nhận ra, ông bà cũng mong có một đám cưới chính thức, danh chính ngôn thuận với em. Và cảm thấy bản thân rất may mắn, vì có bố mẹ hiểu và thông cảm với mình, luôn ủng hộ mọi quyết định và luôn tin tưởng mình.
Rồi ngày chia tay cũng đã tới, tạm thời chia tay bố mẹ để cả ba quay lại Sài Gòn để quay lại Bangkok.
Mọi chuyện đúng như tôi dự đoán. Không có phép màu nào đã xảy ra.
Bố luôn yêu hai mẹ con.