Logo
Trang chủ
Chương 23: BÉ T*, NHỎ!!

Chương 23: BÉ T*, NHỎ!!

Đọc to

- Bé T*: *Khóc*. Anh mà không vào, em cũng sẽ không vào, em không xuống xe. *Rồi nhỏ bắt đầu mếu máo, nước mắt chực trào*.

- Em: Thôi, em là phụ nữ một thân một mình, ở một mình, giữa đêm khuya thế này, anh vào không ổn đâu. Anh nói thật. Em không được khóc nhé.

- Bé T*: Cuộc sống là của em, em muốn làm gì thì em làm, người khác nói gì em không quan tâm. Thế bây giờ để anh ướt như vậy, về thế nào cũng bệnh cho xem. Anh vào lau khô mình, khô tóc rồi về. Em hứa là em không "làm gì" anh đâu. *Nhỏ bỗng dưng cà chớn lại với em, còn bắt chước em nữa*.

- Em: Em dám làm gì anh không mà nói, chỉ được cái miệng, nói giỏi.

- Bé T*: Em nói rồi, bây giờ anh mà không vào. Em cũng sẽ không vào, em sẽ bệnh cho anh coi, anh cũng khỏi được về nhà luôn.

- Em: Uhm, vào thì vào.

Ban đầu em cũng không định vào đâu. Nhưng thấy chỉ việc vào nhà thôi, cũng không có gì to tát lắm. Nên em dựng xe, đưa nhỏ vào phòng. Tất nhiên, em chỉ nghĩ đến việc đưa nhỏ vào phòng để cho nhỏ khỏi bệnh, với lại một phần em cũng lạnh thấu xương rồi. Vào một xíu cho ấm người rồi ra.

Vào phòng bé T*, một căn hộ khá tiện nghi và hiện đại, gọn gàng, ngăn nắp. Với 2 màu trắng đen chủ đạo sang trọng. Khá thơm. Còn một điều nữa, có thêm màu cam nữa thì phải, nhìn ban đêm, ánh đèn mờ ảo, thêm một số chi tiết màu cam, nhìn khá bắt mắt, và có một chút gì đó hơi hơi quyến rũ. Em còn đang lơ ngơ đứng ngay cửa ra vào thì bé T* nói.

- Bé T*: Anh vào đi, đừng ngại, anh ngồi ghế đợi em xíu. Em vào phòng xíu rồi đi ra.

- Em: Uhm, anh ngồi đây được rồi. Em cứ mau thay đồ, lau khô người đi để bệnh.

- Bé T*: Anh đợi em xíu nhé.

- Em: Uhm

Rồi bé T* đi vào phòng, em ngồi một mình ngay phòng khách với bộ ghế tương đối đẹp. Nhìn quan sát phòng được bố trí tương đối đẹp. Khen tập 2. Và ngắm nhìn những hình ảnh được dán khắp phòng, nhìn xinh và dễ thương. Em đang mải đứng nhìn một tấm hình bé T* chụp chung với một chàng trai, cũng đẹp trai, cỡ cỡ em.

- Bé T*: Anh đang xem gì đấy?

Em quay lại nhìn nhỏ. Áo thun trắng ôm, quần đùi, khoe đôi chân trắng dài của bé. Cộng thêm ánh đèn mờ mờ ảo. Nhưng cảm giác của em lại có một chút gì đó thân quen. Và cảm giác cũng giống như những gì đã trải qua với nhỏ ngày hôm đó. Cảm giác thì vẫn như cũ, không có gì thay đổi cả. *(Máu vẫn chảy rần rần trong người)*. Nhưng tại sao nhìn hỉnh ảnh của bé T* bây giờ, em chỉ càng thêm nhớ nhỏ mà thôi. Nên em đành cố kìm nén cảm xúc của mình lại, không thể để cảm xúc chi phối hành động của mình được. Nhưng lắm lúc, em vẫn còn lầm tưởng bé T* là nhỏ. Em vội vàng trả lời:

- Em: À, anh đang xem hình của em thôi, nhìn hồi đó em xinh ghê.

- Bé T*: ý anh là bây giờ em xấu chứ gì. Xì.

- Em: Bây giờ thì hông xinh, mà giờ đẹp hơn.

- Bé T*: *cười*, anh lấy khăn lau mình đi. *Bé T* cúi người xuống lại xát gần em*.

Cái này là bản năng của đàn ông, vòng 1 bé T* đập thẳng vào mắt em. Em thường gọi bé T* là bé, nhưng đúng là tối nay, em mới biết là bé nhưng không bé xíu nào. Mấy cái áo bây giờ thiết kế thiệt hiện đại, lúc mặc bình thường thì ôm bó sát vào người, nhưng lúc cúi xuống thì lại thấy hết là sao??

- Bé T*: Này, anh lấy cái khăn mà lau, để bệnh bây giờ.

- Em: à, ờ, cảm ơn em, *em giật mình quay lại với hiện tại, không để cho những hình ảnh kia lấn hết lí trí*.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tâm Linh: Giác Quan Thứ 7
BÌNH LUẬN