Những khoảnh khắc mà bé T* cười, em cảm thấy nhỏ xinh lắm. Và những lúc bé T* mếu máo, buồn hay bật khóc, em chỉ muốn được che chở an ủi, là người sẽ làm cho bé T* lúc nào cũng vui vẻ, thích mang lại tiếng cười cho bé T*.
Đôi lúc, em cũng tự hỏi những cảm giác ban đầu mà em dành cho bé T* là cảm giác thật của em, hay chỉ là em đang nhầm tưởng một bóng hình khác. Em cũng có những suy nghĩ, những so sánh, và những hoài nghi về bản thân mình, nhưng tới thời điểm đó em vẫn chưa có câu trả lời chính xác nhất.
Café cà pháo xong, em đưa nhỏ về. Phòng nhỏ nằm trong khu chung cư gần công viên lúc nãy. Trên con đường về nhà. Trời bỗng dưng thổi gió rất mạnh. Bé T* thì ăn mặc hơi phong phanh một tẹo. (Quần đùi, ngắn ngắn, loại jean mà tụi con gái thường hay khoe chân dài, áo thun, giày thể thao) gió mạnh đến nối mà những người bán hàng rong hai bên đường phải tạm dừng, chứ không dám đẩy xe đi tiếp. Em thấy tình hình có vẻ không ổn. Chắc là sắp chuyển mưa, nên vội chạy nhanh. Chỉ cần qua cầu Sài Gòn, quẹo phải vào Trần Não là tới phòng của nhỏ rồi. Nên vô thức, em chạy xe rất nhanh. Mà quên mất có người đang ngồi đằng sau. (em thề là em không cố ý, hay chơi chiêu gì hết)
Rồi một vòng tay ôm chặt lấy em. Áp sát vào người em. Đầu tựa vào lưng em. Lúc này em mới sực nhớ là có bé T* đang ngồi trên xe. Nên chạy chậm lại xíu. Vừa xuống chân cầu Sài Gòn em tạm dừng chạy xe lại, đưa áo khoát của em cho bé T* mặc tạm vào. Rồi tình lên xe chạy tiếp. Còn 1 đoạn nhỏ nữa là tới nhà rồi. Thế nào trời lại đổ mưa to.
- Em: Chắc mình phải trú mưa một xíu nghen em. Trời mưa to quá.
- Bé T*: Không, em muốn tắm mưa.
- Em: Thiệt không? Mắc công bệnh đó.
- Bé T*: Không, em muốn tắm mưa thiệt mà, mình chạy xe về nhà luôn đi.
- Em: Không. Lỡ em bệnh, ai lo, em ở 1 mình nữa. Không được đâu
- Bé T*: Giờ anh không chở em về, em đi bộ tắm mưa về.
Con gái đúng là khó hiểu.
- Em: Được rồi, ngồi lên đây, anh chở về, mặc tạm áo mưa nghen, anh ghé mua cho em.
- Bé T*: Không.
- Em: RỒI, THÔI, lên xe cô nương.
- Bé T*: *Nhoẻn miệng cười thấy ghét*
Rồi em ngồi lên xe, phóng thẳng về nhà, trời mưa, ướt áo. Nhỏ mặc áo thun loại mỏng mỏng, hên là có áo khoát nên cũng che được phần cần che. Chắc không là em xịt máu mũi luôn quá. Trên xe, bé T* vẫn ôm chặt lấy em, 2 thân thể ướt át, chạy bang bang trong màn đêm. Rồi 10 phút sau cũng tới nhà. Lúc này cũng đã khoảng 11 giờ khuya rồi.
- Bé T*: Anh ướt nhiều quá.
- Em: Em mau vào nhà đi, để bệnh.
- Bé T*: Anh vào phòng em luôn đi. Chứ giờ anh ướt thế này, về nhà thế nào cũng bệnh cho mà xem.
- Em: Không được đâu, em ở một mình, không tiện, em vào nhà đi, giờ anh tranh thủ về thay đồ tắm rửa xong là ok thôi.
- Bé T*: Về bị bệnh đó, anh mà bị bệnh, em thấy có lỗi lắm.
- Em: Mời người lạ vào nhà, mới quen 2 ngày, em không sợ anh "làm gì" em hả?
- Bé T*: Em biết ai tốt ai xấu. Em tin anh là người tốt.
- Em: *liếm môi* nhìn nhỏ với ánh mắt gian nhất có thể. Đùa chứ, để anh về!! Em vào nhà mau đi, để lạnh. *lúc này, em cũng lạnh bỏ mợ rồi*
- Bé T*: Khóc. Anh mà không vào, em cũng sẽ không vào, em không xuống xe. Rồi nhỏ bắt đầu mếu máo, nước mắt chực trào.
- Em:...
Em không hiểu tại sao nhỏ lại làm như vậy!!!
Đầu tiên: Em xin trả lời một số câu hỏi mà một số thím, bác, anh chị cô chú hay hỏi, và còn hơi thắc mắc.
- Về ngôn ngữ, em biết nói tiếng Việt, tiếng Thái (cái này em tự tin), tiếng Anh (đủ giao tiếp thông thường thôi, không giỏi lắm). Tất cả những cuộc hội thoại, nói chuyện giữa em và nhỏ và thanh niên D*, đều là bằng tiếng Thái.
- Những bác nào nói em chém gió thì em chịu, em chỉ kể lại những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đầu năm 2013 tới bây giờ. Em nói vậy, mấy bác có tin thì tin, không tin thì xem như em hư cấu, vậy thôi. Em cũng không ép. Vì em có chém gió thì em cũng không giàu thêm được nữa, hay cũng không mập lên được kí lô nào hết.
- Tình hình hiện tại giữa em và nhỏ, bé T*, nhóc H* (sau này em sẽ đề cập đến sau) thì em xin phép đề cập sau. Vẫn là những người phụ nữ quan trọng trong cuộc sống của em.