Cũng hên là nó không phải là cháu em. Thấy nó có vẻ hồn nhiên quá mức, em mới đạp nó ra xa một phát (cường điệu một tí).
- Em: Sáng giờ ăn gì chưa? Anh chở đi ăn gì rồi về.
- H*: Đói muốn khóc, chờ nãy giờ, giờ mới chịu mở miệng. Cứ như vậy, bao giờ chú mới có người yêu hả chú ơi!!!
- Em: Thay đồ nhanh đi, nói nhiều, nói nữa là cho nhịn bây giờ.
- H*: Biết rồi. Đợi em thay đồ, 5 phút. Anh quay mặt đi chỗ khác đi. Em thay đồ đây.
- Em: Nè, bớt giỡn đi, anh đợi ở dưới nhà nghen, anh đẹp trai chứ không có dễ dãi.
Tính quay lại thì thấy nó bắt đầu cởi nút, em tới vỗ vào trán nó một phát rồi lật đật hạy xuống, không để cho nó troll nữa.
Tính cách nó là như vậy, mới lúc nãy còn lu ba lu bu khóc lóc buồn chán tình cảm, bây giờ lại tươi như bông, y như con nít, dễ dụ, mang xíu đồ ăn với quà là nín liền, kinh nghiệm bao năm trông cháu. Năm phút sau, H* xuống, vẫn xinh tươi, đẹp gái như mọi khi. Dẫn nó đi ăn bún phở gì xíu, rồi còn nói chở nó đi dạo mát cho giải tỏa stress nữa chứ.
Ăn như hạm, một mình mà nó quất gần 1 tô bánh canh cua với 2 gỏi cuốn (chắc nhiều đối với con gái), xong em chở nó đi dạo mát lòng vòng qua hầm Thủ Thiêm, (chỗ người ta thường đứng ngắm bắn pháo bông trong Sài Gòn).
Đi trên đường, nhìn mấy cặp ngồi ven đường dựng xe ôm nhau, và làm nhiều thứ khác với nhau, mà thấy gato kinh khủng. Chắc nó ngồi trên xe cũng thấy nên nói.
- H*: Chở gái đẹp trên xe rồi còn nhìn đâu đó?
- Em: Có nhìn đâu. Giỏi đoán mò.
- H*: Xạo, nhìn nãy giờ mà còn bày đặt.
- Em: Không có nhìn mà. Ai thèm chứ.
- H*: Xạo quá chú ơi. Lo lái xe đi. Em giúp chú.
Rồi nó ôm chặt lấy em, dựa vào vai em cứ như một cặp tình nhân thực sự vậy. Em bảo nó thả ra mà nó không chịu thả. Cuối cùng em cũng đành kháng cự lại một cách yếu ớt thôi. Mà công nhận em cũng thấy ấm áp hơn hẳn, đỡ bớt lạnh trong cái màn sương buổi tối.
Rồi suốt từ đó trở đi, nó cứ ôm em, nắm chặt tay em không rời. Mặc cho em bảo thả ra nó vẫn không chịu thả. Cho đến khi em đưa nó lại về nhà.
- Em: Vào nhà đi đỡ lạnh, đừng có buồn nữa nghen.
- H*: Biết rồi chú. Cảm ơn hôm nay đã tới đây nghen chú.
- Em: Uhm, vào đi.
- H*: Đuổi hoài, nhà người ta muốn vào lúc nào chả được, blezzz. À, nhớ mua quà cho em đó nghen. Hhi
- Em: Uhm. Nhớ rồi.
- H*: Bye bye anh, chạy xe cẩn thận, rồi tới hun lên má em một cái.
Rồi nó chạy thẳng một mạch vào nhà. Em thì lại tiếp tục một mình một xe chạy về nhà. Cảm giác lạnh lẽo trống vắng hơn lúc nãy. Haizzz.
Nhiều lúc em nghĩ, sao H* cứ tự nhiên với em đến như vậy, là do tính cách nó trẻ con, hay nó chỉ xem em như một người... Chị gái. Mà lúc ở bên cạnh nó, bao vui, chả bao giờ buồn, muốn buồn cũng chả được, bỗng dưng em lại cười một mình.
Về đến nhà, check mail, đọc báo, tin show bitch thể thao một lát, thì lên giường chuẩn bị ngủ thì em nhận được tin nhắn của bé T*.
"Hôm nay đi chơi vui không? Nhìn thấy anh với H có vẻ vui vẻ hạnh phúc quá ha. ^^"
Bonus thêm một số thông tin.
Về phần H* và gia đình, thì gia đình H* em biết hết tất cả mọi người, kể cả phụ huynh, cô giúp việc. Em cũng có cảm tình với 2 bác. Và có phần ngưỡng mộ những gì mà 2 bác tạo dựng nên. Và 2 bác cũng quý em. Và mong em giúp con gái bác, bầu bạn với nó, cho nó đỡ buồn. Kiểu như lúc đi học vậy, phụ huynh lúc nào cũng trông cậy vào các thầy các cô vậy. Em tới nhà H* nhiều lần, nên cả nhà không còn xem em là khách nữa.